Hoàn toàn không đủ nhìn!
Liên tục có người đến, Diệp Bắc Minh cảm thấy gần đủ hết rồi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên nhắc nhở: “Nhóc con, có cao thủ tới! Đối với thực lực võ đạo bây giờ của cậu, chắc chắn là cao thủ!”
Soạt!
Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt nhìn vào một góc khuất.
Người này vóc dáng không cao, khoảng một mét bảy, ngoài năm mươi tuổi.
ông ta chắp hai tay sau lưng, đứng sau cùng đám người, dáng vẻ vô cùng bình thường.
Là kiểu ai cũng không tìm được khi đi vào trong đám đông!
Nhưng cảnh giới của người này…
Võ Hoàng sơ kỳ!
Hả?
Võ Hoàng này nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ: ‘Quái lạ, sao hẳn đột nhiên nhìn sang phía bên này?’
‘Chẳng lẽ phát hiện ra mình?’
‘Không thể nào! Dù mình đứng dưới mí mắt hắn, hắn cũng không thể phát hiện ra!”
Võ Hoàng này tự tin lắc đầu.
“Lại có hai người tới”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc
nhở.
Diệp Bắc Minh nhìn về phía cửa hội trường.
Trong đám người, một nam một nữ không tầm thường.
Người đàn ông Võ Vương đính phong, người phụ nữ Võ Vương trung kỳ!
Ngoài sư phụ mình ra, đây là ba người thực lực mạnh nhất hiện giờ Diệp Bắc Minh gặp qua.
Diệp Bẳc Minh âm thầm gật đầu: “Không hổ là Long Đô, người tài nhưng lại giấu tài!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nhắc nhở: “Ngoài năm trăm mét còn có ba người khí tức mạnh”.
“Bọn họ không sát lại gần, tôi không cảm nhận được!”
“Nếu thực lực cậu mạnh hơn chút, tôi có thế cảm nhận được!”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Gặp nguy hiểm không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ trong chốc lát: “Tạm ổn, nếu như trong nháy mắt giết một Võ Hoàng, cậu phải yếu đi ba ngày!”
“Nếu như trong nháy mắt giết tất cả mọi người ở đây! Nghe cho rõ, tất cả mọi người mà tôi nói bao gồm cả người bình thường!”
“Chỉ cần cậu tản ra tu vi là được”.
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Nhưng trong nháy mắt giết tất cả mọi người, còn sợ cái rắm gì nữa?
Ông đây sức lực vô tận!
Nghĩ đến đây, Diệp Bắc Minh đột nhiên hét lên: “Hạ Vũ Thần, Lưu Bán Thành có ở đây không?”
Ầm!
Âm thanh lớn như sấm!
Chấn nhiếp hội trường!
Hạ Vũ Thần ngồi trong đám người, vốn chỉ là xem náo nhiệt, không ngờ Diệp Viễn lại đột nhiên gọi tên ông ta.
Những người gần đấy quen biết ông ta, ánh mắt lập tức nhìn sang.
Hạ Vũ Thần đang trong thế cưỡi trên lưng cọp!
Ông ta kích động muốn chửi bậy.
Mẹ nó, biết sớm đã không đến!
Dưới cái nhìn chăm chú của đám người, Hạ Vũ Thần chậm rãi đứng dậy: “Diệp Bắc Minh, cậu tìm tôi làm gì?”
“Giết ông!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng quát.
Anh biết trong trường hợp này, Hạ Vũ Thần hoặc Lưu Bán Thành có thể sẽ đến.
Không ngờ tùy tiện gọi một tiếng, Hạ Vũ Thần thật sự đi ra.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, trực tiếp ra tay!
Hạ Vũ Thần giận đến bật cười, ông ta xếp thứ 51 trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu!
Diệp Bẳc Minh là cái thá gì?
“Nhóc con, chết cho tao!!!”
Hạ Vũ Thần quát lớn, đánh một chưởng với Diệp Bắc Minh!
Phốc!
Cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ đã xuất hiện.
Cánh tay này của Hạ Vũ Thần lại không ngăn nổi một chướng của Diệp Bắc Minh, toàn bộ cánh tay nổ tung!
Máu thịt mơ hồ!
“AÜ!”
Hạ Vũ Thần phát ra tiếng kêu rên như giết lợn.
Mọi người kinh hãi!
Lần hai Diệp Bắc Minh tấn công tới, một cước đạp vào ngực Hạ Vũ Thần.
Hạ Vũ Thần khạc ra một ngụm máu tươi, giống như chó chết nằm trên đất.
Ông ta đang định bò dậy!
Ầm!
Diệp Bắc Minh giẫm lên đầu Hạ Vũ Thần, khiến ông ta lại nằm trên đất.
Hạ Vũ Thần không dám cử động bừa, nếu như Diệp Bắc Minh dùng lực, đầu ông ta sẽ nố trong nháy mắt!
Xung quanh xôn xao!
Không ai ngờ, Diệp Bắc Minh lại đột nhiên điên cùng khiến người khác bị thương, mà người bị đánh còn là Hạ Vũ Thần!!!
Đường Thiên Ngạo giận dữ nói: “Diệp Bắc Minh, Hạ Vũ Thần là trưởng lão của hiệp hội võ đạo, mày còn muốn giết ông ta sao?”
Diệp Bẳc Minh cười nhạt: “Hay là ông hỏi ông ta xem mình đã làm gì sai?”
Sắc mặt Hạ Vũ Thần không ngừng biến ảo.
Đương nhiên ông ta biết vì sao Diệp Bắc Minh ra tay với mình!
Chỉ là không ngờ Diệp Bắc Minh lại dứt khoát như vậy!
Ngay trước mặt mấy ngàn người, trước mặt bốn thế gia lớn!
Sao anh dám ra tay vậy?
“Diệp Bắc Minh, mày gan to quá!”
Bỗng nhiên, một tiếng quát lạnh truyền tới.
Soạt!
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía lối vào hội trường.
Một người đàn ông trung niên mặc chiến giáp, mặt uy nghiêm, trên người mang khí lạnh bước đến.
“Là Ngụy Thần của Long Hồn!”
Là Ngụy Thần tới!”
“Ngụy đại soái!”
Mọi người nhận ra người này.
Hạ Vũ Thần giống như là túm được rơm rạ cứu mạng: “Bố, cứu con! Cứu con!”
“Tên điên này… mau bảo tên điên này dừng tay!!!”
Ông ta không quan tâm gì đến mặt mũi nữa.
Hạ Vũ Thần chính là con rể của Ngụy Kinh Phú.
Đừng nhìn Ngụy Kinh Phú trông khoảng chừng 50 tuổi, trên thực tế tuổi tác đã quá 90 tuổi!
Tu vũ có thể khiến người ta trẻ ra!
Ngụy Kinh Phú mặt uy nghiêm, nói như ra lệnh: “Diệp Bắc Minh, tôi lấy danh nghĩa đại soái Long Hồn ra lệnh cho cậu, buông Hạ Vũ Thần ra!”
Bùm!
Diệp Bắc Minh không buồn nghe, chân giẫm xuống.
Dứt khoát!
Đầu Hạ Vũ Thần trực tiếp nổ tung!
Hội trường tĩnh mịch!
Thời gian giống như dừng lại.
Tất cả mọi người đều ngây ra, quả đúng là bị hù chết!
Mẹ nó!
Điên rồi!
Diệp Bắc Minh điên thật rồi!
Giết người ngay trước mặt Ngụy soái?
Con mẹ nó hơn nữa còn giết con rể của Ngụy soái?
Dù là người của bốn thế gia lớn Đường Thiên Ngạo, ông cụ Phó, ông cụ Hoa, Tân Tướng Thần cũng không nhịn được nhướng mày.
“Diệp Bắc Minh!!!”
Cơ thể xung quanh Ngụy Kinh Phú ngưng tụ ra sát khí khủng khiếp, giống như hạ thấp nhiệt độ toàn hội trường.
Trong mắt ông ta tràn đầy tia máu, quát lên: “Mày thật sự tưởng rằng tao không dám động vào mày?”
Lúc này.
Một giọng nói lạnh lẽo cực kỳ bình tĩnh truyền tới: “Ngụy Kinh Phú, ông thật sự không động vào được cậu ấy đâu!”
Soạt!!!
Tất cả mọi người kinh ngạc quay
đầu.
Diệp Bẳc Minh có chút bất ngờ, nhưng lại nằm trong dự liệu: “Thập sư tỷ, bát sư tỷ, các chị đến cũng nhanh đấy”.
Mặt già nua của Ngụy Kinh Phú vô cùng khó coi.
Chỉ thấy.
Hai người Lục Tuyết Kỳ và Vương Như Yên mặc chiến giáp hoàng kim, vang vang có lực đi đến!
Sau lưng mỗi người dẫn theo ba mươi cảnh vệ!
Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn, những cảnh vệ này đều là Võ Vương!