Tất cá đều ý thức được, không ngừng lui về phía sau, mãi đến khi lưng dán vào vách đại điện!
Nỗi sợ hãi vô hình bao phủ tất cá mọi người!
Đỏi môi của Diệp Thương Thiên run rấy: “Hấn… Hắn thật muốn tiêu diệt tam đại gia tộc thái cổ sao?”
Cơ thể yêu kiều của Diệp Nguyệt Thiền run rẩy: “Lão tổ, đây… chuyện này chưa chắc không phải là chuyện tốt!”
“Sau này chỉ còn một gia tộc thái cổ là chúng ta thôi..
“Nhưng mà… Nhưng mà…”
Diệp Thương Thiên không ngừng run rấy.
Ánh lửa chiếu vào khuôn mặt già nua của lão ta, lão ta không nói được câu nào!
“Không!”
“Con trai, cháu ơi…”
“Diệp Bắc Minh, mày chết không được tử tế!”
“Tao nguyền rủa mày, tao nguyền rủa nhà họ Diệp, tao nguyên rủa Hoa tộc!”
Từng tiếng gào tuyệt vọng vang lên!
Chỉ chốc lát sau, đại điện hoàn toàn yên tĩnh!
Nhân số đã ít đi một nửa, đều là người của tam đại gia tộc thái cổ!
Giờ phút này, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào thanh niên không coi ai ra gì kia!
Trong lòng họ chỉ có hai chữ: Sát thần!
Sát thần thật sự!
Diệp Bắc Minh xoay người, kéo một cái ghế Thái sư, ngồi xuống: “Tôi không có kiên nhẫn, ông tự nói, hay tôi hỏi?”
Thạch Trung Hà bò qua như một con chó!
Bộp bộp bộp!
Đầu lão ta điên cuồng đập xuống mặt đất, giọng nói cũng run rẩy: “Đại nhân… tôi tự nói, tôi biết cậu muốn biết cái gi!”
Mọi người hoàn toàn ngây người!
Đây chính là cảnh giới Siêu Phàm đó!
ở trước mặt người này lại giống như một con chó, thật chẳng khác gì nằm mơ!
“Là nhà họ Phương sai chúng tôi tới Thánh Vực, mục đích chính là khiến tàn dư của nhà họ Diệp..
“À không không… đuổi tận giết tuyệt người nhà họ Diệp!”
“Tôi và Từ Biệt Vân căn bán không quan tâm chuyện này, cho nên cứ ở lại chỗ các gia tộc thái cổ, giao chuyện đuổi giết cho bọn họ làm là được!”
“Đến khi nhà họ Diệp bị tiêu diệt hoàn toàn, chúng tôi trở về báo cáo với nhà họ Phương!”
Diệp Bắc Minh híp mắt lại: “Nhà họ Phương?”
Thứ nhất, 99 sư phụ chết vì nhà họ Phương!
Thứ hai, sư phụ Long Đế hy sinh bản thân mới cản được mấy lão quái vật nhà họ Phương cho anh!
Thứ ba, ngay cả kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, cũng bị người nhà họ Phương nhân cơ hội mang đi!
Một cổ sát ý kinh thiên ngưng tụ, dọa Thạch Trung Hà không ngừng phát run!
Giọng Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Thanh kiếm nhà họ Phương mang v’ê từ chiến trường thái cổ, bây giờ ở đâu?”
Thạch Trung Hà nói nhanh: “Đại nhân, tôi biết thanh kiếm đó!”
“Thanh kiếm đó rất kinh khủng, Phương Nguyên lợi dụng thanh kiếm ấy có thế vượt qua ba đại cành giới để giết địch!”
Trong đầu Diệp Bắc Minh hiện lên bóng dáng một thanh niên: “Phương Nguyên?”
Thạch Trung Hà điên cuồng gật đầu: “Đúng đúng đúng, chính là người này!”
“Bây giờ Phương Nguyên ở nhà họ Phương không ai bì nối, ngày mai chính là ngày cưới của hẳn!”
“Nghe Phương Nguyên nói, hắn cưới xong còn phái tham gia đại hội Chân Võ, tự tin có thế giành được top 10!”
Diệp Bắc Minh nghi ngờ: “Đám cưới?”
Thạch Trung Hà trả lời: ”Đúng vậy, Phương Nguyên và thần nữ Túc Hoàng của Hoàng Cực điện ngày mai sẽ làm đám cưới!”
Diệp Bâc Minh cười nói: “Vừa khéo, tôi tặng hắn một món quà!”
Anh chuyển đề tài: “ông nói đại hội Chân Võ là thế nào?”
Thạch Trung Hà vội vàng giải thích: “Đây là trận chiến võ đạo đài một trăm ngàn năm một lần của thế giới Tam Thiên, được gọi là thịnh hội đệ nhất thiên hạ!”
“Ba ngàn thế giới, ba ngàn đại lục!”
“Chỉ cần là thanh niên thì đều có thế tham gia, mỗi một trăm ngàn năm, Thiên bảng cũng đối mới một lần vì thịnh hội này!”
“Thiên bảng?”
Đồng tử của Diệp Bắc Minh đông lại!
Dám lấy chữ ‘Thiên’ làm tên, nhất định không đơn giản!
Nói tới Thiên bảng, ánh mắt Thạch Trung Hà như lửa nóng: “Bàng danh sách này chí có 1000 người, chia ra tương ứng với ba ngàn thế giới!”
“Nói cách khác, mỗi một đại lục nhiều nhất có ba thanh niên tiến vào Thiên bảng!”
Chiến ý của Diệp Bắc Minh dâng cao: “Vậy thì, Thiên báng gân như bao hàm tất cả thanh niên top 3 của ba ngàn thế giới?”
“Có thế nói như vậy!”
Thạch Trung Hà trả lời!
Diệp Bắc Minh gật đầu như có điều suy nghĩ, chợt cười to: “Nếu như ngày mai tôi đến đám cưới của Phương Nguyên!”
“Giết hấn trước mọi người, lại lấy kiếm của tôi, thì có tư cách vào Thiên bảng hay không?”
Thạch Trung Hà hoàn toàn ngây người, hoảng sợ cả người run rấy: “Đại nhân, cậu… cậu muốn..
“Cậu muốn giết Phương Nguyên trước mặt mọi người..
Diệp Bâc Minh giơ tay lên vỗ một chưởng xuống, tiếng rồng ngâm vang lên: “Chúc mừng ông, ông đoán đúng rồi!”
Phụt!
Thạch Trung Hà hóa thành một mảnh huyết vụ ngay ở đó!
Tất cả mọi người đều kiêng kỵ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, mức độ quả quyết sát phạt của người này!
Khiến người ta không lạnh mà run!
E rằng từ hôm nay cái danh Sát thân sẽ uy chấn toàn bộ Thánh Vực liễu!