“Người của Thú phong luôn luôn thần bí, mặc dù cùng thuộc Thanh Huyền Tông nhưng rất ít qua lại với trong tông môn!”
“Nghe nói Tân sư tỷ có thế điều khiển trên trăm con ma thú chiến đấu, thực lực tống hợp xếp hạng ba trên bảng xếp hạng Thanh Huyền!”
Mọi người thấp giọng bàn bạc.
Tân Hồng Tụ đi lên trước, lấy Sưu Thần Thử ra.
Cô nàng giải thích với mọi người: “Vật này tên là Sưu Thần Thử…”
Trong chớp mât trông thấy Sưu Thần Thử, tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Hỏng rồi nhóc, đây là Sưu Thần Thử!”
Diệp Bẳc Minh nhíu mày: “Sưu Thần Thử thì sao vậy?”
Tháp Càn Khõn Trấn Ngục giải thích: “Đây là một loại ma thú đặc thù vô cùng hiếm thấy, mặc dù nó chí là ma thú cấp sáu”.
“Nhưng lại có khứu giác cực kỳ khủng bố, thứ nó ngửi không phải mùi hương, mà là thần hồn!”
“Thần hồn?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng trả lời: “Giải thích với cậu thế này đi, cách thức tìm người của vật này giống với tôi, đều là sử dụng thần hồn!”
“Lúc tôi tìm kiếm mẹ cậu và mấy người Tôn Thiến, tôi đã dùng hơi thở của thần hồn!”
“Sưu Thần Thử cũng có thế cảm nhận được hơi thở thần hồn của cậu, chỉ cần cậu từng đi qua hiện trường tử vong của ô Đạo Nguyên, dù cậu có đeo mặt nạ nó cũng có thể cảm giác được!”
Nghe được lời giải thích này, đôi mắt Diệp Bắc Minh lập tức trầm xuống.
Trên đài cao.
Tân Hồng Tụ cũng giải thích xong.
Lãnh Nguyệt không nhịn được mà biến sắc, lại một lần nhìn về vị trí của Diệp Bắc Minh.
Tô Thanh Ca cũng luống cuống!
Nếu như Sưu Thần Thử thật sự có năng lực kia, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh sẽ bị phát hiện?
“Đi!”
Tân Hồng Tụ khẽ quát lên.
Sưu Thần Thử xông vào trong đám người!
Ngửi ngửi không khí mấy lần, Sưu Thần Thử hình như đã nhận ra hơi thở nào đó.
Vèo!
Chỉ chớp mắt, Sưu Thần Thử lao về phía Diệp Bắc Minh.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh: “Thứ này giữ lại cũng là tai họa, giết đi!”
Một cỗ lực thần hồn mạnh mẽ quét ngang.
Bỗng nhiên.
Sưu Thần Thử nố tung, hóa thành một bãi sương máu!
Ai nấy cũng ngây ra như phổng!
Đôi mẳt Tân Hồng Tụ lập tức đỏ hoe, nước mắt như mưa: “Sưu Thần Thử, Sưu Thần Thử của tôi, hu hu hu…”
Cô nàng bỗng nhiẽn giậm chân một cái, trực tiếp chạy đi!
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Sao Sưu Thần Thử lại đột nhiên phát nổ?”
Mọi người thấp giọng nghị luận.
Trên đài cao.
Khuôn mặt ô Đạo Sinh âm trầm cực kỳ, dùng bí pháp truyền âm: “Đại ca, anh đã nhìn thấy chưa?”
“Phương hướng vừa rồi của Sưu Thần Thử chính là thằng nhóc kia!”
Con ngươi ô Đạo Hành lạnh lẽo vô cùng, nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh: “Không sai, dù tam đệ không phải do Diệp Bắc Minh giết, anh ta chắc chắn đã từng đi qua trang viên kia!”
ô Đạo Sinh nghiến răng nghiến lợi, nhìn đăm đăm vào Diệp Bắc Minh: “Em thề sẽ giết chết tên này!”
“Tên này không những là con trai Diệp Thanh Lam, hơn nữa còn rất có thế là hung thủ giết chết tam đệ!”
Diệp Bẳc Minh cũng cảm nhận được sát ý của ô Đạo Hành và ô Đạo Sinh!
Khóe miệng anh nở một nụ cười!
Cứ thể ngẩng đầu nhìn hai người.
Một màn này suýt chút nữa làm Lãnh Nguyệt bị dọa chết!
Trong bầu không khí kỳ quặc này.
“Ồ, nhiều người thế nhỉ, thật đúng là náo nhiệt”.
Đột nhiên, giọng của một bà lão truyền đến.
Ai lại to gan như vậy, dám tùy tiện kêu gọl bậy bạ trong trường hợp như này?
Mọi người đồng thời quay đầu!
Nhìn về phía sơn môn.
Chỉ thấy một bà lão dẫn theo một đám con gái đi tới.
Trong đó, một cô gái ngạo mạn lạnh giọng quát lớn: “Thái Thượng trưởng lão Thần Kiếm Môn, Diệt Tuyệt Thượng Nhân tiến đến, các người còn không quỳ xuống nghênh đón?”
“Thần Kiếm Môn?”
Mọi người Thanh Huyền Tông giật mình.
Dù là mấy vị Thái Thượng trưởng lão cũng nhanh chóng bước lên nghênh đón.
Thần Kiếm Môn, một trong số các tông môn đứng đầu nhất Đại Lục Chân Võ, chỉ đứng sau gia tộc Thượng Cổ.
Danh tiếng Diệt Tuyệt Thượng Nhân vang xa, chí sợ đã đến cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ.
Khoảnh khắc trông thấy người Thần Kiếm Môn, con ngươi Diệp Bắc Minh điên cuồng co rụt lại.
Nhìn chăm chú vào một cô gái trong đó!
Gương mặt xinh đẹp của cô có phần tái nhợt, sa sút cúi đầu!
Dù là vậy vẫn không thế che đậy nhan sắc tuyệt đẹp của cô ấy!
Hạ Nhược Tuyết!
“Nhược Tuyết!”
Diệp Bắc Minh khó che giấu nỗi kích động trong lòng!
đầu!
Tất cả mọi người kinh ngạc quay
Nhìn về phía Diệp Bắc Minh!
Hạ Nhược Tuyết vẫn cúi đầu, thân thế mềm mại lại run lên, không đế ý đến sự biến hóa xung quanh: “Hình như mình nghe thấy giọng của Bắc Minh?”
“Ha ha, khả năng là ảo giác rồi…”
Hạ Nhược Tuyết tự giễu cười một tiếng!
“Nhược Tuyết!”
Diệp Bắc Minh lại gọi thêm lần nữa.
Hạ Nhược Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói mang theo nồi gấp gáp và run rẩy: “Bắc Minh… là… là… anh sao?”
Là anh! Nhược Tuyết!
Diệp Bắc Minh không thể che giấu sự kích động của mình.
Hai mắt Hạ Nhược Tuyết lặp tức bị nước mắt làm nhòe đi!
Cô ấy nhìn thấy Diệp Bâc Minh ngay trong đám người.
Hạ Nhược Tuyết không thế kiềm nén nỗi nhớ nhung của mình được nữa, cô ấy bất chấp tất cả, lao về phía Diệp Bắc Minh!
Ngay trước mặt mọi người Thanh Huyền Tông, Hạ Nhược Tuyết nhào vào trong ngực Diệp Bắc Minh!
Ôm nhau thật chặt!
“Chị Nhược Tuyết…”
Tiêu Nhã Phi mất mát!