Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngay vừa rồi, lục sư tỷ và ngũ sư tỷ đã truyền tin tức đến!”

“Hơn nữa tiểu sư đệ cũng đã biết thân thế của mình”.

“Không lâu sau vậy ấy sẽ đến Thanh Huyền Tông tìm chúng ta!”

Vương Như Yên nói một hơi dài.

“Cái gì?”

Hoàng hậu Hồng Đào và Lục Tuyết Kỳ xông lại, túm chặt lấy tay Vương Như Yẻn: “Thập sư muội, em nói thật sao?”

“Nhanh như vậy sao? Chị còn tưởng rằng còn hơn một năm nữa chứ!”

Hoàng hậu Hồng Đào tỏ ra cưng chiều: “Hì hì, rất nhanh sẽ có thế được bắt nạt tiểu sư đệ rồi!”

Lục Tuyết Kỳ nghiêm mặt nói: “Cửu sư muội, chỉ sợ không được!”

“Em đừng quên, chúng ta đã đồng ý với Diệp tiền bối”.

“Chỉ cần tiếu sư đệ biết thân phận của mình, chúng ta sẽ không thế làm sư tỷ của cậu ấy nữa, chỉ có thế làm thị nữ của cậu ấy!”

Vương Như Yên và hoàng hậu Hồng Đào sững sờ, giống như bị người ta dội một chậu nước lạnh vào đầu.

Bọn họ mất mát cúi đầu xuống.

Đúng vậy!

Cuối cùng ngày đó cũng đã đến rồi!

Cùng lúc đó.

ở sâu trong nhà họ Thẩm.

Diệp Bắc Minh ngồi xếp bằng, tiến vào bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Anh đã liên tục tăng lên ba cảnh giới nhỏ, có thế mở ra tầng ba của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Lúc anh đang chuẩn bị mờ ra.

Đột nhiên.

Con mắt thần ma tự động mở ra, một luồng ánh sáng cường đại bộc phát, phản chiếu ra một cảnh tượng!

Trong cảnh tượng đó.

Một người phụ nữ xuất hiện!

Đôi mắt dịu dàng như nước, bởi vì đang nở nụ cười tươi nên trên gương mặt hiện ra hai cái lúm đồng tiền, bà ấy dịu dàng nhìn Diệp Bắc Minh: “Minh nhi, con đẵ trường thành rồi”.

Tay chân Diệp Bẳc Minh đều đang run rẩy, khuôn mặt kìm nén đến mức đỏ bừng.

Anh thở hổn hển, trái tim không ngừng đập thình thịch điên cuồng.

Huyết dịch trực tiếp xông lên đầu!

Anh kích động kêu một tiếng: “Mẹ?”

Người phụ nữ cười gật đầu: “Là mẹ đây”.

Diệp Bắc Minh vọt vàng vọt qua.

Anh nhào vào trong lòng hư ảnh người phụ nữ, nửa quỳ trên mặt đất: “Mẹ!”

Diệp Thanh Lam cũng rất kích động, đôi mắt đỏ lên: “Minh nhi, con trai ngoan của mẹ!”

“Đây là một sợi thần hồn của mẹ, để con tạm thời có thể nói chuyện với mẹ!”

“Nhưng thời gian chỉ có năm phút!”

Diệp Bắc Minh căn bản không có cách nào duy trì bình tĩnh: “Mẹ, cuối cùng cũng được nhìn thấy mẹ, mẹ đang ở đâu?”

“Con nhớ mẹ lắm, bây giờ con rất muốn được gặp mẹ!”

“Mẹ đang ở hoàng triều Đại Chu? Hay là ở Thanh Huyền Tông?”

“Mẹ hãy nói cho con biết mẹ ở đâu, con sẽ lập tức đi tìm mẹ!”

Vẻ mặt Diệp Thanh Lam cực kỳ phức tạp: “Minh nhi, mẹ tạm thời không thế nói cho con biết ở đâu được!”

“Tình cảnh của mẹ sẽ gây ra nguy hiếm rất lớn cho con!”

Diệp Bắc Minh kiêu ngạo nói: “Mẹ, con không sợ!”

“Trong vòng một tháng, con sẽ có thế trở thành chủ nhân của Côn Luân Hư!”

“Đến lúc đó toàn bộ Côn Luân Hư, sẽ không có người nào có thế làm tốn thương con được”.

Trên mặt Diệp Thanh Lam hiện vẻ vui mừng: “Con trai ngoan, kẻ địch của mẹ không ở Côn Luân Hư!”

“Minh nhi, con đã trưởng thành, đế mẹ nhìn con thật kỹ một lát”.

Diệp Thanh Lam nói.

Bà ấy đưa tay vuốt ve gương mặt Diệp Bắc Minh.

Sau một lát.

Diệp Thanh Lam nghiêm túc nói: “Minh nhi, mẹ không có nhiều thời gian lắm”.

“Mẹ sẽ nói ngắn gọn thôi, con đã dung hợp con mắt thần ma rồi đúng không?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Thanh Lam nghiêm túc nhắc nhở: “Nếu con đã dung hợp con mẳt thần ma, vậy chắc hẳn cũng đã thức tỉnh huyết mạch Ma tộc”.

“Mặc dù chỉ có một phần tư huyết thống Ma tộc!”

“Nhưng nếu bị người ngoài biết, con sẽ rất nguy hiếm!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Mẹ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Sao con lại rất nguy hiếm? Bố con ở đâu?”

Diệp Thanh Lam lắc đầu: “Lúc mẹ và bố con bị đuối giết đã tách nhau ra, bây giờ mẹ cũng không biết ông ấy đang ở đâu!”

Cái gì?1

Diệp Bắc Minh giật nảy cả mình, trẽn mặt tràn đầy vẻ giận dữ: “Là ai truy sát hai người?”

“Chuyện này rất phức tạp, tạm thời không thế giải thích rõ ràng cho con được”.

Diệp Thanh Lam vẫn lắc đầu: “Minh nhi, chờ thực lực của con đủ cường đại, mẹ sẽ nói cho con biết tất cả!”

“Bây giờ chỉ cần tu luyện cho tốt!”

“Thứ nhất là trở thành chủ nhân của Côn Luân Hư, tiến vào Thiên Hạ Đệ Nhất

các!”

“Bố con đã để lại cho con một thứ!” Diệp Bắc Minh sững sờ.

Bố mình?

Anh nghiêm túc gật đầu: “Vâng!”

Giọng nói của Diệp Thanh Lam tiếp tục truyền đến: “Thứ hai, mẹ đã đồng ý với một vị tổ tiên nhà họ Diệp, sẽ sửa lại án xử sai vì nhà họ Diệp!”

“Thế nhưng mẹ rời đi rất vội vàng, chưa hoàn thành được lời hứa hẹn này”.

“Con hãy thay mẹ đi hoàng triều Đại Chu một chuyến, lấy lại tất cả những thứ thuộc về nhà họ Diệp!”

“Vâng!

II

Diệp Bắc Minh lại gật đầu lần nữa.

Diệp Thanh Lam vui mừng cười một tiếng: “Thứ ba là gia nhập Thanh Huyền Tông!”

“Chờ đến khi có đầy đủ thời cơ, mẹ sẽ đích thân xuất hiện nói cho con biết tất cả!”

Diệp Bắc Minh ngắt lời mẹ mình: “Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì, vì sao không thế cho con biết?”

“Nếu bây giờ con biết quá nhiều, sẽ không có ích lợi gì cho con cả”.

“Nhưng mà mẹ…”

“Minh nhi, tin tường mẹ, mẹ sẽ không hại con!”

Diệp Thanh Lam cưng chiều cười một tiếng: “Con đã lớn, mẹ đã chuẩn bị cho con mười thị nữ”.

“Bọn họ đều có thiên phú cực kỳ nghịch thiên, nếu con có thế cố gắng nhiều một chút”.

“Lần sau lúc mẹ được gặp lại con lần nữa, hãy sinh cho mẹ mười tám đứa cháu trai”.

“Khụ khụ!”

Diệp Bắc Minh vô cùng xấu hổ, lớn tiếng cường điệu: “Mẹ, bọn họ đều là sư tỷ của con!”

Diệp Thanh Lam hừ nhẹ một tiếng: “Sư tỷ thì sao chứ?”

“Sư tỷ”.

Đột nhiên.

Ầm!

Giọng nói bỗng im bặt, bóng dáng Diệp Thanh Lam biến mất trong nháy mắt.

“Mẹ!

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn, dư âm quanh quẩn trong không gian tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Nhóc con, đừng gọi nữa”.

“Đây là truyền âm thần hồn, hi sinh một bộ phận thần hồn để trả giá, tiến hành liên hệ cự ly siêu dài!”

“Chỉ làm được một lần mà thôi!”

“Mẹ cậu sẽ không xuất hiện nữa đâu!”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Mở tầng thứ mười bốn, tầng thứ mười lăm, tầng thứ mười sáu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra cho tôi!”

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh trực tiếp tiến vào bẻn trong tháp Càn Khỏn Trấn Ngục!

Tâng thứ mười bốn.

Một mặt phẳng nhỏ xuất hiện ở trước mắt.

Không ngoài dự đoán, đây là một bản bí tịch!

Anh đi lên mở ra xem một chút: “Nguyên Thiên Thần Nhãn?”

“Đẳng cấp, không rõ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giật nảy cả mình: “Mẹ nó, cái gì?”

“Nhóc con, thế mà cậu lại có được Nguyên Thiên Thần Nhãn sớm như vậy? Làm sao có thế!”

ông ta có chút chấn động!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK