Chương 1506: Diệp Bắc Minh lại giết Đế Cảnh như giết gà!
Tiêu Bất Hủ lập tức luống cuống, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không có chút ý dừng lại nào!
Chém về phía đầu Tiêu Bất Hủ!
■’Cẩn thận!”
Tuyệt Vô Trần khẽ quát một tiếng.
“Huyết long, giết!”, Diệp Bắc Minh hét to.
Một tiếng rồng gầm vang lên bên tai mọi người, một con huyết long xông ra từ kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Con ngươi của Tiêu Bất Hủ điên cuồng co vào, một cảm giác tử vong khóa chặt lấy ông ta: “Đừng… Cậu Diệp, đừng mà…”
Ầm!
Huyết long va mạnh lên đầu của Tiêu Bất Hủ!
Khiến nó nổ tung như dưa hấu!
Sát Thần trở về, thế không thể đỡ!
“Tên nhóc này có thể giết Đế Cảnh ư?”
Hiên Viên Đại Long bị dọa đến mức toàn thân run rẩy: “Không đúng! Rõ ràng tên nhóc này mới là cảnh giới Siêu Phàm?”
“Chờ một chút! Đậu má… Vừa mới qua bao lâu mà cậu ta đã là cảnh giới Chúa Tể đỉnh phong rồi?”
“Đây là tốc độ gì?”
Đám đệ tử Huyền Thiên tông còn lại cũng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Giống như là gặp quỷ!
“Cậu!”
Tuyệt Vô Trần chỉ vào Diệp Bắc Minh, đôi mắt giống như là đang rỉ máu: “Nhị sư đệ!”
“Diệp Bắc Minh! Cậu dám giết nhị sư đệ của chúng tôi?”
Ba người Trịnh Cửu Uyên, Nghiêm Bắc Huyền, Vô Danh muốn rách cả mí mắt!
“Diệp Bắc Minh, cậu đáng chết!”
“Mẹ nó đừng nói nhảm nữa, ông nghĩ ông đây đang nói đùa chắc?”
Diệp Bắc Minh giận dữ mắng một tiếng: “Sáu con chó già bội bạc, không một aỉ chạy thoát được đâu!”
“Chết hết đi cho ông đây!”
“Tiểu súc sinh này đã điên rồi, sớm biết có ngày hôm nay thì lúc ấy lão phu nên dùng một chưởng đánh chết cậu ta!”
Sắc mặt Tuyệt Vô Trần cực kỳ khó coi: “Cậu thật đáng chết!”
Một giây sau, Tuyệt Vô Trần sải bước ra!
Khí tức Đế Cảnh hoàn toàn bộc phát, giống như là một ngọn núi cao nghiền ép đến!
Trong nháy mắt ông ta xuất hiện ở trước người Diệp Bắc Minh, không chút do dự nện một quyền xuống!
Giống như là sao băng đánh xuống mặt đất!
Uy lực Đế Cảnh kinh khủng như vậy!
Diệp Bắc Minh không sợ chút nào, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục nghênh đón lên.
“Răng rắc” một tiếng vang giòn, thế mà cánh tay của Tuyệt Vô Trần trực tiếp nổ tung!
Trong đôi mắt vốn đang tràn ngập giận dữ của ông ta hiện lên một vẻ sợ hãi, chợt phẫn nộ quát: “Đồng loạt ra tay, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải khiến tên tiểu súc sinh này hồn phi phách tán!”
Hoa Linh Lung khẽ quát một tiếng: “Đại sư huynh, đừng mắc thêm lỗi Lâm nữa!”
“Cậu Diệp không phải người vô tình, chúng ta đã làm sai trước, nhận sai thì cậu ấy sẽ
không trách tội chúng ta!”
Tuyệt Vô Trần lên cơn giận dữ: “Đồ ăn cây táo rào cây sung!”
“Lão phu bảo bà ra tay, bà dám do dụ?”
“Đại sư huynh, tôi…”, Hoa Linh Lung đang định giải thích.
“Cút!”
Tuyệt Vô Trần đột nhiên bộc phát, tung một quyền đánh bay Hoa Lỉnh Lung: “Ba người còn chờ cái gì? Đồng loạt ra tay!”
Hoa Linh Lung ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Ba người Trịnh Cửu Uyên, Nghiêm Bắc Huyền, Vô Danh Quỷ Đế liếc nhìn nhau!
Trịnh Cửu Uyên khẽ quát một tỉêhg: “Dùng toàn lực ứng phó, đừng cho tên tiểu súc sình này bất cứ cơ hội nào!”
Ông ta đang chuẩn bị ra tay.
Vèo!
Một tàn ảnh lướt qua!
Ngay sau đó.
Ầm!
Một âm thanh giòn rã vang lên, Trịnh Cửu
Uyên lập tức bay ra ngoài!
Khuôn mặt sưng lên giống như đầu heo, khóe miệng tràn máu tươi!
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta: “ông rất thích ra mặt đúng không?”
Trịnh Cửu Uyên suýt nữa thì giận điên lên, chửi ầm lên: “Cậu dám đánh vào mặt lão phu? Đệch! Đệch! Đệch!”
Ngay trước mặt hàng triệu đệ tử Huyền Thiên tông, đây quả thực là chà đạp lên tôn nghiêm của ông ta!
“Đế Cảnh? Cũng chỉ đến thế mà thôi, ông chỉ biết vô dụng gầm thét sao?”, Diệp Bắc Minh buồn cười lắc đầu.
“Diệp Bắc Minh!”
Trịnh Cửu Uyên nổi giận gầm lên một tiếng: “Sĩ có thể giết, không thể nhục!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “À, vậy ông hãy chết đi!”
Anh giờ kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên, không chút do dự chém về phía đầu Trịnh Cửu Uyên!
“Đừng mà…”
Cuối cùng Trịnh Cửu Uyên đã sợ!
Vào giây phút kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đánh tới, tất cả tôn nghiêm và phẫn nộ đều hóa thành sợ hãi!
Ông ta điều động tất cả chân nguyên trong cơ thể, đồng thời quay về phía đám người Tuyệt Vô Trần, Nghiêm Bắc Huyền, Vô Danh Quỷ Đế gào thét: ”Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì? Cứu tôi!”
“Mẹ nó mau cứu…”
Ầm!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục rơi xuống, Trịnh Cửu Uyên hóa thành một đống máu!
“A!”
Đám trưởng lão Nhậm Kiếm Hành, Hiên Viên Đại Long đêu hít sâu một hơi!
Mẹ nó cũng quá kinh khủng đi!
Đây chính là lão tổ của Huyền Thiên tông, thế mà Diệp Bắc Minh lại giết Đế Cảnh như giết gà!
Hầu Tử siết chặt nắm đấm: “Mẹ nó anh Diệp quá mạnh! Đến bao giờ mình mới có thể giống như anh Diệp chú?”
Vẻ mặt Long Khuynh Vũ nóng như lửa, trong mắt chỉ có một mình Diệp Bắc Minh!
Lạc Khuynh Thành từ đầu đến cuối vẫn cong khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt!
Đột nhiên, Diệp Bắc Minh đưa mắt nhìn về phía ba người Tuyệt Vô Trần, Nghiêm Bắc Huyền, Vô Danh Quỷ Đế.
“Đến lượt các ông rồi!1′
■’Cậu!1′
Trái tim ba nqườỉ đồnq thời co rụt lại.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK