Một ông lão mù nói nhỏ: “Cậu nhóc này, vừa nãy gây ra tiếng động lớn như vậy, rốt cuộc là chuyện gì?”
Bà lão bên cạnh hiện ánh mẳt lạnh như băng, nhìn về hướng Phần Thiên Tông: “Việc này còn không đơn giản, chúng ta tiến thẳng vào Phần Thiên Tông, bắt vài người hỏi là được rồi?”
“Không được!”
Một ông lão mặc đạo bào khác vuốt râu: “Kẻ này thâm sâu khó lường, thực lực cũng rất khủng bố”.
“Chỉ cần không có xích mích với cung Tuyết Thần chúng ta, chúng ta không cần thiết phải chọc vào cậu ta!”
Bà lão không phục: “Chúng ta cũng không sợ cậu ta!”
ông lão mặc đạo bào lắc đầu: “Chúng ta không sợ, nhưng bà có chắc chắn có thế giết chết được cậu ta không?”
“Nhìn tác phong làm việc của cậu ta, chắc chắn là người sát phạt quyết đoán”.
“Nếu chúng ta ra tay, trừ phi có thể diệt cỏ tận gốc!”
“Nếu không, để hắn chạy được, cho dù hắn không làm gì được chúng ta, liệu có sợ hắn tìm con cháu của chúng ta báo thù không?”
Ông lão mù gật đầu: “Dược trưởng lão nói đúng, chúng ta vẫn nên đừng lo chuyện bao đồng nữa”.
Nghe thấy lời này.
Bà lão trầm mặc.
Liền sau đó.
Bà lão chuyển giọng điệu: “Tôi nghe nói trong tổ địa có rất nhiều thế lực chạy ra ngoài, tìm kiếm kẻ may mắn, chủ của Côn Luân Hư tương lai!”
“Sát thần này, chắc không phải có liên quan đến kẻ may mắn chứ?”
Ông lão khác cũng kinh hãi!
Bầu không khí im lặng như tờ!
Không biết qua bao lâu.
Giọng của ông lão mù vang lên:
“Nếu cậu là kẻ may mắn, thì tiếp sau đây Côn Luân Hư náo nhiệt rồi”.
“Dù sao, người sống sót đến cuối cùng mới là kẻ may mắn thực sự!”
“Nếu chết giữa đường, cho thấy cậu ta không phải”.
Nửa ngày sau, ở Lưu Ly Tông.
Cống núi vô cùng khí thế, hơn trăm đệ tử của Lưu Ly Tông canh gác ờ nơi này.
Cách cách cách!
Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên.
Đám người Lưu Ly Tông ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người cúi đầu chậm rãi đi đến.
Một thanh niên trẻ quát lớn một tiếng: “Đứng lại, phía trước là trọng địa Lưu Ly Tông, người nào không có thiếp không được vào trong!”
Người đó ngẩng đầu.
Khoảnh khắc nhìn thẩy gương mặt đó.
Đồng tử của đám người Lưu Ly Tông điên cuồng co lại: “Mày!”
“Sát thần Diệp Bắc Phong!”
“Suýt!
Hơn trăm đệ tử Lưu Ly Tông sợ đến hít khí lạnh, sượt sượt sượt lùi lại: “Mày.. Diệp Bắc Phong, mày đến Lưu Ly Tông làm gì?”
Diệp Bắc Minh lướt mắt nhìn tất cả mọi người: “Cho các người ba phút, bảo tông chủ của Lưu Ly Tỏng ra gặp tôi!”
Bảo tông chủ ra gặp mày?”
Đám người Lưu Ly Tông trợn mắt há hốc miệng!
Khấu khí lớn thật đấy!
Đệ tử dẫn đầu tức giận nói: “Diệp Bắc Phong, mày tưởng Lưu Ly Tông là nơi nào, mày…”
Ầm!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời với anh ta, bước ra một bước!
Lôi ảnh trùng trùng!
Toàn bộ hơn trăm đệ tử bị đánh bay ra, anh trực tiếp tiến vào cổng của Lưu Ly Tông.
Đến quảng trường!
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng: “Tông chủ Lưu Ly ra đây gặp tôi!”
Giọng như sét đánh lập tức vang khắp cả Lưu Ly Tông!
Soạt!
Rất nhiều ánh mắt cùng nhìn về hướng quảng trường.
Trên Thần Nữ Phong, cơ thể của Mộc Tuyết Tinh run lên, kinh hồn bạt vía nói: “Là anh ta!”
“Sao anh ta lại đến đây?”
“Làm sao có thế!”
Một bà lão đi đến, gương mặt già nua dao động: “Là chồng chưa cưới của Nhược Giai ớ giới phàm phục sao?”
Mộc Tuyết Tinh kỉnh sợ cúi đầu: “Sư phụ, chính là anh ta!”
“Nếu Diệp Bắc Minh biết tình hình hiện giờ của Nhược Giai, chúng ta phải ăn nói thế nào với anh ta?”
Bà lão cười lạnh lùng: “Đệ tử của sư phụ, còn phải giải thích với cậu ta cái gì?”
“Đi thôi, sư phụ đi gặp cậu ta!”
“Rốt cuộc là ai mà dám xông vào địa bàn của Lưu Ly Tông!”
Một lát sau.
Mười mấy vạn người tập trung trên quảng trường của Lưu Ly Tông.
Rất nhiều ánh mắt đều dồn lên Diệp Bắc Minh.
Hiếu kỳ!
Bất ngờ!
Chấn hãi!
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, sát thần Diệp Bắc Phong khuấy đảo Côn Luân Hư đến gió tanh mưa máu, long trời lở đất lại xuất hiện ở Lưu Ly Tông?
Khoảnh khắc Mộc Tuyết Tình nhìn thấy Diệp Bắc Minh, cơ thế run lên dữ dội.
Đồng thời, Diệp Bắc Minh cũng phát hiện ra Mộc Tuyết Tinh!
Soạt!
Đồng thời.
Diệp Bắc Minh cũng chú ý đến bà lão bên cạnh Mộc Tuyết Tinh.
Bóng hình này, Diệp Bắc Minh không thể nào quẻn.
Anh đã từng thấy bà lão này trong hình ảnh camera giám sát của thành phố Trung Hải.
Chính bà ta đã bắt Chu Nhược Giai đi!
Ầm!
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, không hề do dự xông về phía bà lão này, huyết khí và uy áp ngút trời khóa chặt bà ta!
Sắc mặt bà lão tái xanh, bà ta là thái thượng trưởng lão của Lưu Ly Tông, quản lý Thần Nữ Phong!
ở trước mặt bà ta, tông chủ cũng phải nế mặt ba phần!
Diệp Bắc Minh lấy đâu ra cảm đảm?
Sau khi nhìn thấy bà ta, lại trực tiếp ra tay với bà ta trước mặt mười mấy vạn đệ tử của Lưu Ly Tông!
Toàn thân bà lão run lên, tức giận quát một tiếng: “Nhóc con, cậu thật to gan!”
“Dám động sát ý ở Lưu Ly Tông, cậu thực sự cho rằng Côn Luân Hư không ai có thể tri đươc câu sao?”
Bà lão không hề có ý né tránh, giơ tay bày thế vuốt chim ưng, tóm về phía nắm đấm của Diệp Bằc Minh!
Ánh mắt của bà ta lóe lên sát ý băng lạnh!
Một luồng khí tức võ thần hậu kỳ truyền ra!
Chẳng trách bà ta vẫn dám ra tay như vậy dù ở trước mặt sát thần, thì ra bà ta có thực lực võ thần hậu kỳ.
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy ra kiếm Đoạn Long hoàn chỉnh, sát ý bùng phát: “Ông bạn, cho tôi thấy uy lực của ông bạn đi!”
Gru!
Tiếng rồng gầm vang khắp cả Lưu Ly Tông!
Kiếm Đoạn Long dường như có sự sống, chém về phía bà lão!