“Tới thật đúng lúc! Võ Thánh đỉnh phong, để tôi nhìn xem rốt cuộc mạnh đến cỡ nào nào!”
Diệp Bắc Minh hưng phấn hắn lên, máu nóng SÔI trào.
Anh cũng bước ra một bước, lao về hướng Osborn!
Thế mà anh lại muốn so lực lượng cơ thế với Osborn?
Mí mắt Victor nhảy liên tục: “Tên nhóc này điên rồi sao?”
“Ngu xuẩn, cơ thế của ông đây có thế so với sắt thép!”
Osborn điên cuồng gào thét, tăng thêm tốc độ.
Nhanh như điện chớp!
Ầm!
Trong chớp mắt, hai người đụng vào nhau, phát ra một tiếng điếc tai nhức óc.
Một vòng khí lan mạnh ra ngoài!
Giống như là một viên đạn hạt nhân nổ tung vậy!
Chiba Sadako đứng xa xem chiến bị hất tung ra ngoài, rơi xuống đất.
Osborn trực tiếp bay ra ngoài giống như như diều đứt dây!
Loảng xoảng!
Một tiếng vang thật lớn, ông ta rơi xuống đất, điên cuồng hộc máu, xương cốt toàn thân đều đứt gãy.
Con ngươi Osborn kịch liệt co vào: “Cậu… Phụt! Làm sao có thể, mẹ nó rốt cuộc cậu là quái vật gì?”
Diệp Bắc Minh cũng bị đánh bay ra ngoài, lồng ngực đau nhức kịch liệt.
Nhưng ngoại trừ cơn đau đớn kịch liệt đó ra thì anh không hề bị làm sao cả.
“Làm sao có thể!”
Victor kinh ngạc, chấn động nhìn Diệp Bắc Minh: “Cường độ cơ thế của tên nhóc này còn kinh khủng hơn Osborn? Không có khả năng!”
Kiêng kị!
Vô cùng kiêng kị!
Cả người Osborn run rẩy, xương cốt toàn thân đều đứt gãy.
Đan điền, gân mạch cũng bị phá
hủy!
Ông ta hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh giống như gặp quỷ!
Diệp Bắc Minh cũng không nghĩ tới mình lại có thế so cường độ thân xác với một Võ Thánh?
Diệp Bắc Minh đỏ mặt tới mang tai: “Móa, cơ thể của tôi mạnh như vậy sao?”
Huyết dịch của anh sôi trào!
Vô cùng kích động!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nói nhảm, cửu chuyển kim thân quyết lần thứ hai!”
“Cộng thêm giáp kim ty tằm đã gánh chịu đa số lực lượng cho cậu, nhưng tên kia lại giống như va phải một đống sắt”.
“Ông ta có thể chống đỡ được sao?”
Một gỉảy sau.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ, lạnh lùng nhìn Osborn.
Vèo!
Bóng người anh lóe lên như chớp, xuất hiện tại trước người Osborn.
Ánh mắt anh giống như thần chết vậy: “Ông rất thích vặn đầu người khác sao?”
Osborn vô cùng hoảng sợ, không còn vẻ hống hách ban đầu nữa: “Tôi… Tôi sai rồi, cầu ngài tha thứ cho tôi…”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười một tiếng: “Tha thứ cho ông là trách nhiệm của Thượng Đế, trách nhiệm của tôi chính là đưa ông đi gặp Thượng Đế!”
Anh đưa tay túm lấy đầu Osborn.
Dùng sức vặn mạnh!
Ầm!
Một cái đầu người bị trực tiếp bẻ xuống.
Nhìn thấy mà giật mình!
Osborn trừng to mắt, tròng mẳt lồi ra, trên khuôn mặt già toàn là vẻ hoảng sợ.
Một Võ Thánh đỉnh phong, cao thủ đỉnh cao thuộc top 50 bảng xếp hạng ngầm.
Thế mà cứ chết đi như vậy!
Bị Diệp Bắc Minh vặt đầu!
“A!”
Kỵ sĩ rồng Victor hít sâu một hơi, tê cả da đầu.
Chiba Sadako vừa rồi bị chấn động choáng váng, vừa mới tỉnh táo lại liền đứng lẻn.
Cô ta nhìn thấy cảnh tượng khiến ánh mắt người ta như muốn nố tung ra này, bị dọa đến mức đặt mỏng ngã ngồi dưới đất.
“Tại sao có thể như vậy? Anh ta đã giết Võ Thánh đỉnh phong thuộc top 50 bảng xếp hạng ngầm?”
Chiba Sadako mất hồn mất vía, dợ đến mức trái tim như sắp nhảy ra ngoài.
Giờ phút này.
Cô ta đã hối hận!
Thật sự hối hận!
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn Victor: “Tới lượt ông!”
Vèo!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, trực tiếp xông tới, chém ra một kiếm khí sắc bén!
Trong lòng Victor vô cùng chấn động, đã sớm bị dọa đến nứt cả tỉm gan, phản ứng chậm nửa nhịp.
Kiếm khí đã đến trước người!
Victor luống cuống dùng thánh kiếm Hoàng Kim ngăn cản!
Keng!
Một tiếng vang giòn, thánh kiếm Hoàng Kim trong tay ông ta lại bị chém đứt, kiếm khí chém về phía người ông ta.
Victor vội vàng tránh né, kiếm khí lướt qua, nửa bên bả vai của ông ta bị chém đứt.
“A!”
Tiến kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng vang lên.
Victor đau đỡn ngã xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Ông cũng không cẩn thận quá đi, dù sao cũng là Võ Thánh mà”.
“Sao ngay cả một kiếm của tôi cũng không đỡ nổi chứ?”
Victor vô cùng hoảng sợ: “Cậu… Tin tức sai rồi! Tin tức của chúng tôi sai rồi!”
“Rốt cuộc cậu là cảnh giới gì?”
“Không có khả năng! Ngay từ đầu tôi nhận được tin tức, cậu chỉ là Võ Hoàng sơ kỳ!”
“Nhưng khác với kế hoạch của chúng tôi, cậu lại tiến vào Võ Hoàng trung kỳ, mấy ngày trước rõ ràng cậu mới tiến vào Võ hoàng hậu kỳ”.
“Sao hôm nay cậu đã có thể trở thành Võ Tông rồi? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Victor điên rồi!
Điên thật rồi!
Sợ đến mức muốn chết ngay tại
chỗ.
Thực lực của Diệp Bắc Minh tăng lẽn quá nhanh, quá dọa người!
Diệp Bắc Minh thần bí cười một tiếng: “ông đi hỏi Thượng Đế của các ông đi”.
Hắn chém một kiếm ra, cũng không quay đầu lại!
Phụt!
Một cơn mưa máu bộc phát ra ở phía sau!
Sau khi tiến vào cảnh giới Võ Tông, thực lực của anh đã tăng lên gấp bội.
Võ Thánh đỉnh phong đã không còn uy hiếp với anh nữa!
Bình bịch bình bịch!
Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, cả người Chiba Sadako run rẩy, nằm rạp trên mặt đất, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn mặt Diệp Bẳc Minh.
Trong tầm mắt của cô ta chỉ có đôi chân của Diệp Bắc Minh.
Giống như là thần chết đang chậm rãi đi tới vậy!
Rầm rầm rầm rầm!
Chiba Sadako liều mạng dập đầu đến mức sứt sát, máu tươi chảy ròng ròng: “Chủ nhân, tôi sai rồi!”
“Sadako sai rồi!”
“Hu hu hu hu… Tôi thật sự biết sai
rồi!”
“Tôi không nên bắt tay với người Lang Quốc giết ngài, tôi không nên bán đứng ngài, tôi không nên lừa ngài tới!”
“Chủ nhân, tha mạng, tha mạng!”
Rầm rầm rầm!
Chiba Sadako điên cuồng dập đầu.
“Sadako nhất thời hồ đồ! Không đúng, là người Lang Quốc và người Hùng Quốc uy hiếp Sadako, chủ nhân, ngài phải tin tưởng tôi…”, Chiba Sadako dọa đến mặt muốn khóc cũng khóc không được, miệng bên trong không ngừng nói nói.
“Ha ha ha ha! Chủ nhân, a a a.”
“Ông xã, em là bà xã của anh mà!”
“Không không không, anh chính là vua của tôi!”
“Hả? Anh là ai? Tôi không biết anh…”
Cô ta bị dọa đến mức tinh thần có vấn đề, bắt đầu nói hươu nói vượn!
Diệp Bẳc Minh thấy hứng thú nhìn cô ta: “Tiếp tục giả vờ đi, tiếp tục giả bộ nữa đi”.
Anh có thể cảm nhận được tinh thần của Chiba Sadako rất ốn định.