Địa bàn Côn Luân, đất tố.
Cửa chính nhà họ Diệp, một cơn gió tanh dồn dập kéo tới như sóng biển, nện vào cửa nhà họ Diệp.
“Phịch” một tiếng vang lớn, cửa chính nhà họ Diệp ầm ầm nổ tung.
Người tu võ canh cửa bị đánh bay ra ngoài, chết không nhâm mắt ngay tại chỗ!
“Các người là ai?”
Lâm Thương Hải là người đầu tiên lao ra.
ông ta hét to với Kỷ Cuồng vừa mới ra tay: “Lá gan của mày cũng thật lớn, nơi này là gia tộc họ Diệp đứng đầu địa bàn Côn Luân, sao mày dám…”
Kỷ Cuồng nhảy người lẽn, tát về phía ông ta: “Nhà họ Diệp? Tao chính là giết người nhà họ Diệp đấy!”
Phụt!
Lâm Thương Hải phun ra một ngụm máu tươi: “Mày… Nếu chủ nhân trở về, mày biết sẽ có kết quả gì không?”
“Ha ha ha ha, lão phu đang muốn anh ta trở về!”
Kỷ Cuồng nối điên cười to, một chân giẫm nát lồng ngực Lâm Thương Hải!
Lâm Thương Hải trừng to mắt: “Thiếu chủ, thuộc hạ không thế tiếp tục hầu hạ ngài…”
Ông ta nghiêng đầu, chết hoàn toàn!
“Lâm Thương Hải!”
Đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên lao ra, đúng lúc nhìn thấy một màn này.
Đôi mắt đẹp của hai người đỏ bừng, tròng mắt như muốn xé rách: “Không!”
“Lâm tống quản!”
Thời khắc này.
Trong mắt mọi người nhà họ Diệp hiên lên nỗi sơ hãi sâu đâm.
Như có một bàn tay bóp lấy cổ họng của bọn họ, khiến họ ngạt thở!
Kỷ Cuồng nhếch miệng cười nhạo: “Chỉ cần là người có quan hệ với Diệp Bắc Minh, hết thảy đều phải chết!”
Lão ta cuốn lên từng cơn gió tanh mùi máu, tấn công về phía Lăng Thi Âm và Ngô Khỉnh Diên!
Cảnh giới hai người họ quá thấp, hoàn toàn không phải là đối thủ của Kỷ Cuồng.
Vèo!
Một bóng người linh hoạt xuất hiện, tốc độ của cô ấy cực nhanh.
Một thanh trường kiếm màu xanh lam chém ra, ngăn trở đòn tấn công của Kỷ Cuồng.
Người tới chính là Tu La mặt ngọc -Liễu Như Khanh!
“Liễu tiểu thư!”
Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diẻn vỏ cùng vui mừng.
Vèo! Vèo!
Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ cũng cùng xuất hiện: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lăng Thi Âm đỏ hốc mắt: “Không biết, bọn họ đột nhiên ra tay giết người, Lảm Thương Hải đã chết”.
“Cái gì?”
Ba người đồng loạt biến sắc, nhìn về phía thi thế Lâm Thương Hải.
Con ngươi Kỷ Cuồng hừng hực, trong ánh mắt khát máu lại mang chút tà ác: “Không ngờ địa bàn Côn Luân còn có cỏ gái xinh đẹp như này?”
“Con trai độc nhất của lão phu bị Diệp Bắc Minh giết, các cô giúp lão phu sinh thêm mấy đứa nữa đi!”
Sức mạnh của Kỷ Cuồng bùng nổ, bước lên một bước!
Ầm!
Trong nháy mắt xuất hiện trước mặt ba người, đấm ra một quyền!
“Thánh cảnh, các chị em, cùng nhau!”
Khương Tử Cơ quát lên.
“Dạ, Ngũ sư tỷ!”
Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yẻu đồng thời lẻn tiếng.
Ba người cùng nhau ra tay, thế mà chặn lại công kích của Kỷ Cuồng!
Kỷ Cuồng hơi kỉnh ngạc: “Võ kỹ kết hợp? Sư phụ của các cỏ là ai?”
“Sư phụ của chúng tao mà mày cũng xứng biết?”, Liều Như Khanh lắc đầu.
Gương mặt xinh đẹp của Khương Tử Cơ lạnh lùng: “Đừng nói nhảm với lão ta, giết!”
Bóng dáng ba người sắc bén, tĩnh như thiếu nữ, động như thỏ chạy.
Suốt mấy chục hiệp, ba người vẫn vững vàng ngăn chặn Kỷ Cuồng!
Phù!
Trường kiếm trong tay Liễu Như Khanh hạ xuống, chém về phía cổ Kỷ Cuồng!
Kỷ Cuồng nhanh chóng lùi lại nhưng vẫn bị cứa một nhát, máu tươi đầm đìa khuôn mặt.
Một vị lão giả của Huyết Vân Tông mỉm cười: “Kỷ Cuồng, có muốn chúng tôi ra tay giúp đã không?”
“Đối phó với ba cô gái đẹp như tiên nữ mà cũng không giải quyết được?”
“Rốt cuộc cậu có được không đấy?”
Kỷ Cuồng bị chọc giận!
Lão ta quát lên: “Khung lão quái, mẹ nó ông cảm miệng cho tôi!”
Ha ha ha ha!1
Mọi người Huyết Vân Tông cười to, tràn ngập vui sướng!
Mặt mũi Kỷ Cuồng tràn đầy máu tươi, vỏ cùng dữ tợn: “Kỹ nữ, lão phu muốn làm cô biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!”
Một giây sau.
Huyết khí ầm ầm bùng nổ!
Kỷ Cuồng như nổi điên, lao thắng về phía Liễu Như Khanh!
“Yểm trợ cho Thất sư muội!”
Khương Tử Cơ quát khẽ, cõng kích từ bên cạnh cùng Đạm Đài Yêu Yêu!
“Đều cút cho tao!”
Trẽn người Kỷ Cuồng bộc phát ra dòng khí kinh khủng, đánh bay hai người.
Trong nháy mẳt, lão ta xuất hiện trước người Liều Như Khanh, một quyền rơi xuống ngực Liễu Như Khanh!
Tiếng “răng rắc” trầm đục vang lên!
Liễu Như Khanh bay ra ngoài, xương sườn vỡ vụn, phun ra một ngụm máu tươi trên không trung.
“Thất sư muội!”
Đạm Đài Yêu Yẽu biến sắc, xỏng đi lên đón lấy Liêu Như Khanh.
Con ngươi Kỷ Cuồng lạnh nhạt: “Một đám kỹ nữ, chết chung đi!”
Đánh một quyền về phía Đạm Đài Yêu Yêu.
“Giết!”
Khương Tử Cơ gào lên, đâm kiếm về hướng trái tim Kỷ Cuồng!
Khuôn mặt Kỷ Cuồng trầm xuống: “Lại thẽm một đứa kỹ nữ, tất cả chúng mày đều muốn chết đúng không?”
“Được!”
“Ông đây thành toàn cho chúng mày!”
Lão ta quay đầu nắm lấy bảo kiếm của Khương Tử Cơ, “đinh” bẻ gãy nó!
Ném kiếm gãy ra ngoài!
Một kiếm xuyên thấu cơ thể Khương Tử Cơ!
Cô ấy bay ngược ra ngoài, ngã trẽn mặt đất.
Kỷ Cuồng đuổi theo nhanh như chớp!
Khương Tử Cơ đột nhiên cười một tiếng: “Lão già, mày đi chết đi!”
Cô ấy duỗi tay ném ra một hạt châu!
Kỷ Cuồng cảm nhận được hơi thở nguy hiềm đang lao tới: “Không ổn!”
Lão ta vội vàng lui lại!
Ầm ầm!
Ánh lửa chiếu rọi nửa bầu trời, năng lượng trong không khí tàn phá bừa bãi, bụi mù đầy trời.
Đợi đến khi bụi mù tản đi, đám Khương Tử Cơ sớm đã biến mất không thấy tăm hơi.
Kỷ Cuồng nổi điên gào thét: “Mắt, mắt của tao!”
“Hít hà!”
Mấy người Huyết Vân Tông nhìn qua, không khỏi đồng loạt hít sâu một hơi!
Chỉ thấy.
Một con mât của Kỷ Cuồng nổ tung, máu thịt nửa bẽn mặt biến mất, lộ ra xương trẳng dữ tợn.
Kỷ Cuồng hoàn toàn nối giận: “Đáng chết, tất cả những người có dính dáng đến Diệp Bắc Minh đều đáng chết!”