Một vài người bắt đầu sốt ruột.
Khóe mắt tam giác của lão già nọ giật giật: “Còn làm gì nữa? Đương nhiên là giết rồi!”
Ông lão còn lại chau mày, con ngươi đảo láo liên đầy do dự.
Lão già mắt tam giác chợt quát to: “Mấy ông già này, còn lưỡng lự cái quái gì nữa?”
“Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta rồi, sau khi lấy được long hồn, có lẽ chúng ta sẽ vượt qua được cảnh giới Thần Chủ đấy!”
“Còn nếu không có được thì các ông chờ chết già tại cảnh giới này đi!”
Đã đến cảnh giới Thần Chủ rồi thì đừng nhiều lời nữa.
Lão già đứng ở phía cuối đám đông cất bước, vượt qua bao nhiêu người và đứng ở đầu hàng.
“Đạm Đài Quyết? Không ngờ ông cũng tới đây!”
Đạm Đài Trần vô cùng hào hứng: “Thập thất tổ, hóa ra ngài vẩn chưa chết ạ?”
Đạm Đài Quyết tức giận trừng gã ta: “Hừ!”
Đạm Đài Lâm vội khiển trách: “Cậu nói bậy bạ gì đấy!”
“Thưa thập thất tổ, nó bị ngốc, ngài đừng để trong lòng”.
Ngay sau đó.
Lão già mặc áo bào đen thứ hai bước ra từ trong đám đông: “Khà khà, long hồn à? Lão phu cũng muốn được chia một phần!”
“Trời ơi!”
Một người đàn ông trung niên với tu vi là cảnh giới Thần Vương đỉnh phong hít một hơi sâu: “Ngài là Dạ Thiên Hạ tiền bối đấy ư?”
Da Thiên Ha?
Khi nghe thấy ba chữ ấy, đồng tử của ai cũng co rút lại!
Dạ Thiên Hạ, Dạ Vô Song!
Cách đây mười ngàn năm về trước, hai người họ được mệnh danh là “Đôi song sinh nhà họ Dạ, thiên hạ vô song”!
Dạ Thiên Hạ gật đầu thừa nhận: “Là ta”.
“Ôi!”
Một số người run bần bật, không kìm được cúi đầu thật sâu.
Dạ Thiên Hạ cười hỏi: “Em trai, em khỏng tới đây à?”
Dạ Vô Song mỉm cười ngạo nghễ: “Anh trai, anh đã lên tiếng rồi thì em cũng sánh vai tác chiến cùng anh!”
Ngạo Vô Tình nuốt vài viên đan dược, lặng lẽ bước ra khỏi hàng.
Ánh mắt của Lăng Huệ lạnh như băng, bà ta nhìn chòng chòng vào Diệp Bắc Minh một cách tàn nhẫn: “Thằng ôn con, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày!”
Chu Đỉnh Phong đứng ra mà không chút ngại ngần: “Lạc Ly, lão phu sẽ cho mày thấy lựa chọn của mày sẽ đem đến cái chết như thế nào!”
Sau một hồi nghĩ ngợi, Đỗ Kiêu quyết định đứng ra khỏi hàng.
Chẳng biết Đổ Băng Nhược lấy can đảm từ đâu mà lại nắm lấy tay Đỗ Kiêu: “Lão tổ, đừng mà…”
Đỗ Kiêu nhíu mày.
Đỗ Vũ Hằng vô cùng hoảng sợ: “Băng Nhược, con làm cái trò gì thế? Sao còn chưa thả lão tổ ra!”
“Lão tổ, cháu cầu xin ngài! Đừng làm vậy mà…”
Đỗ Băng Nhược cắn chặt đôi môi đỏ mọng, đau khổ cầu xin.
Đỗ Kiêu lấy làm kỳ lạ: “Rốt cuộc tại sao cháu lại khăng khăng đòi ngăn cản bổn tổ cho dù phải mạo hiếm chọc giận bốn tố?”
Đổ Băng Nhược hít sâu một hơi: “Lão tố, nếu như ngài ra tay!”
“Nhưng lỡ không giết chết được Diệp Bắc Minh thì làm sao đây ạ?”
Ánh mắt của Đỗ Kiêu trở nên âm trầm: “Không thể nào!”
Đỗ Băng Nhược lắc đầu: “Lẫo tổ, không có gì là không thế cả”.
“Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ”.
“Lỡ, dù cơ hội ấy chỉ là một phần mười nghìn”.
“Lỡ Diệp Bắc Minh thắng thì sao
ạ?”
Đổ Kiêu giật mình: “Vậy thì kẻ nào ra tay cùng với gia tộc đứng sau kẻ đó sẽ bị tiêu diệt!”
Đỗ Băng Nhược gật đầu một cách chắc nịch.
Đỗ Kiêu sửng sốt, không ngờ lão ta lại thu chân về thật.
Vô số năm sau, mỗi khi nhớ về ngày hôm nay Đỗ Kiêu đều mừng rỡ.
“1,2, 3, 4, 5, 6, 7..:
“Bảy người, những bảy võ giả cảnh giới Thần Chủ!”
Ai nấy run bần bật, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Gào!
Đột nhiên.
Một tiếng rồng gầm thét lại truyền ra một lần nữa từ trong kiếm Đoạn Long: “Diệp Bắc Minh, nghi thức bắt đầu rồi!”
Vù vù!
Trong chớp mẳt, những phù văn cổ xưa xoay quanh Diệp Bắc Minh đồng loạt bừng sáng.
Mỗi một phù văn tựa như một con rồng nhỏ còn sống vậy, từng con một chui vào trong cơ thế Diệp Bắc Minh.
Vẻ mặt của bảy võ giả cảnh giới Thần Vương nặng nề chưa từng có: “Không được cho kẻ này có cơ hội thành công!”
“Còn nói nhảm gì nữa? Giết cậu ta thôi!”
Giọng điệu của Dạ Thiên Hạ không hề có chút cảm xúc nào, ông ta giơ tay lên, vung một nhát kiếm xé rách hư không.
Bọn họ nhìn thấy một luồng kiếm khí như ngân long trào dâng, dường như nó xuất hiện từ trong hư vô.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Dạ Thiên Hạ đúng không? Ngươi sẽ hối hận vì hành động ngày hôm nay!”
Dạ Thiên Hạ mỉm cười: “Cả đời lão phu chưa bao giờ biết đến hai chữ hối hận khi làm bất cứ việc gì cả!”
Soạt!
Kiếm khí trông như ngân long ấy chém xuống.
Dòng máu toàn thân Diệp Bắc Minh sôi trào, cầm kiếm Đoạn Long mà đối kháng.
Ầm!
Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên.
Kiếm khí ngân long ấy như đang sống vậy, kêu rên một tiếng rồi vỡ tan tành ngay tại chổ.
Cùng lúc đó, một phù văn màu đỏ bay vào cơ thể Diệp Bắc Minh.
Lão già mắt tam giác la lên: “Đừng đế hắn ta được như ý muốn, nếu như toàn bộ những phù văn ấy bay vào thân thế thằng nhóc này!”
“Thanh kiếm đó sẽ dung nhập làm một thế với hắn ta thật đấy!”
“Đến lúc đó, nói không chừng hắn ta sẽ có sức mạnh có thể càn quét cảnh giới Thần Chủ!”
Vô số người tái mặt.
Tất cả đều nhìn chòng chọc vào kiếm Đoạn Long mà Diệp Bắc Minh đang cầm trong tay.
Những ai thuộc nhà họ Lăng, nhà họ Ngạo, nhà họ Dạ, nhà họ Chu và gia tộc Đạm Đài đều đỏ ngầu cả mắt.
“Giết!”
Gương mặt già cỗi của Đạm Đài Quyết lạnh như băng, một vầng sáng chợt lóe lên từ trong lòng bàn tay lão ta.
Một ngọn giáo dài đỏ như máu bay ra khỏi nhẵn chứa vật, nhào về phía trái tim của Diệp Bắc Minh như một con giao long!
Huyết Hồn Thương, thần khí thượng cổ!
Diệp Bắc Minh quát tháo thật to, kiếm Đoạn Long cuộn xoắn hai con Chân Long một đen một trắng lên.
Huyết Hồn Thương chạm trán với kiếm Đoạn Long.
“Răng rắc!”, một âm thanh giòn tan truyền đến, không ngờ Huyết Hồn Thương lại gãy làm hai khúc như một tờ giấy dán mỏng manh, mất hết ánh sáng.
Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Kiếm Đoạn Long thật quá kinh khủng, không ngờ nó lại có thể chặt gãy thần khí chỉ bằng một nhát kiếm!
Đúng là ngược đời!