Tôn Thiến đi tới từng bước, ngăn trước mặt hai người kia: “Họ đều là bạn của tôi, nể mặt tôi, đừng làm tổn thương đến bọn họ”.
“Được!”
Cô gái xinh đẹp kia gật đầu, sát ý cũng biến mất: “Theo tôi đi thôi, huyết mạch Ma Hoàng ở đây không an toàn!”
Sóng biển lướt qua, sau đó biến mất.
Chu Nhược Giai và Tôn Thiến cũng không còn bóng dáng.
Tất cả đều ngây người!
Đứng yên ở đó.
Khoảng nửa tiếng trôi qua.
Cuối cùng Ngũ Phi cũng phản ứng lại: “Bố, đám ma thú đó đi rồi hả!”
“Nhưng mà thù của con, không thế không báo!”
“Tất cả là do Trần Đại Dũng và con gái ông ta, nếu không phải do chúng thì tay chân của con cũng không bị phế bỏ!”
Ngũ Thành Ưng gật đầu: “Phi nhi cứ yên tâm, chúng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!”
Đang định ra tay chém giết Trần Đại Dũng và Trần Huân Nhi!
Gào rống!
Đột nhiên, tiếng rồng ngâm vang lên.
“Vần còn ma thú ư?”
Ngũ Thành Ưng hoảng hồn.
Người Cự Kình Bang cũng không nhịn được quay đầu lại, nhìn về hướng âm thanh.
“Không đúng, âm thanh đó đến từ đảo chính ư?”
Sao lại như thế?1
Một giây sau đó.
Chân trời xuất hiện Huyết Long màu đỏ, bên trong Huyết Long có một bóng người, như sao băng bay vụt tới!
Ầm!
Hung hăng đáp xuống bến tàu.
Bấy giờ, trong mắt Diệp Bắc Minh đầy tơ máu: “Người đâu?”
“Ai có thể trả lời tôi?”
Người của Cự Kình Băng chợt im lặng, cảm nhận được hơi thở điên cuồng từ người Diệp Bắc Minh!
Sau đó, cánh giới của anh cũng bị họ nhìn thấy.
Ngũ Thành ưng thẹn quá hóa giận: “Cứ tưởng thứ gì ghê gớm lắm, cũng chỉ là thằng ranh cảnh giới Hợp Nhất thôi mà cũng dám gào mồm ở đây hả?”
Soạt!
Diệp Bắc Minh cất bước đi tới trước mặt Ngũ Thành ưng.
Ánh mắt lạnh như băng nhìn ông ta: “Hai cô gái lúc nãy đâu?”
Ngũ Thành ưng giật mình.
Sau đó gầm lên: “Thằng ranh con, mày tưởng mình là ai?”
“Dám nói chuyện với cái thái độ đó, mày…”
Lời còn chưa dứt, Diệp Bắc Minh đã giơ tay chém một kiếm!
Ngũ Thành Ưng còn chẳng có cơ hội phản ứng, trực tiếp nố tung!
Ngũ Phi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Bố…”
Người Cự Kinh Bang không nhịn đươc hít sâu môt hơi.
Thằng nhóc này là người thế nào vậy?
Một lời không hợp đã giết người?
Một ông lão nổi giận nói: “Này cậu, cậu dám giết chết trưởng lão của Cự Kình Bang chúng tôi ư?”
Diệp Bắc Minh xoay người, từng bước đi tới trước mặt trưởng lão kia!
Tóm lấy cánh tay ông ta!
“Xoẹt”, một tiếng trực tiếp xé rách!
Thêm một đá nố tung đan điền ông ta.
“A!
Ông lão đau đớn ngã xuống đất: “Đại nhân tha mạng, Cự Kình Bang chúng tôi biết sai rồi”.
“Lúc nãy đúng là có hai cô gái ở đây, có một người đang mang thai, một người trông khá xinh đẹp”.
“Lúc nãy có thú triều xuất hiện, bọn họ bị một nữ ma thú đã hóa thành hình người mang đi rồi…”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Bị ma thú hóa thành hình người mang đi?”
Cùng lúc đó, người của cung Thương Khung cũng chạy tới hiện trường.
Gì thế này? Ma thú đâu?”
“Hình như đã rút về rồi, mọi người xem kìa, nơi này thật sự có dấu vết của ma thú!”
“Rốt cuộc là sao thế này?”
Người cung Thương Khung ngơ ngác.
Bọn họ vô cùng lo lắng chạy tới, thú triều đã rút về hết rồi.
Ánh mắt một ông lão áo xanh đầy nặng nề: “Tìm người hỏi thử là biết, Cự Kình Bang cũng ở đây mà?”
“Bọn họ chắc chắn sẽ biết chuyện gì xảy ra!”
Trực tiếp quát người của Cự Kình Bang: “Mau lên đây đáp lời đi!”
Người của Cự Kình Bang giật mình: “Là người của cung Thương Khung!”
“Làm sao bây giờ?”
Người Cự Kình Bang không dám đắc tội với cung Thương Khung, lại càng không dám đắc tội Diệp Bắc Minh!
Thanh niên này sát phạt rất quyết đoán!
Bon ho đã sơ mất hết cả mât rồi!
Nhìn lướt qua sắc mặt lạnh như băng của Diệp Bắc Minh, lựa chọn ngoan ngoãn đứng đó.
Một đám trưởng lão cung Thương Khung thấy thế thì cảm thấy hết sức mất mặt.
Ông lão áo xanh lạnh giọng quát lớn: “Cự Kình Bang điếc hết rồi hả? Lão phu kêu các người lên đây đáp lời!”
vẫn là sự thờ ơ!
“Không đúng, Cự Kình Bang không điếc, mà là không dám lên đây!”
Một ông lão lắc đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Bắc Minh:
“Các người nhìn thanh niên kia xem, hình như người Cự Kình Bang đang sợ hãi tên đó!”
Ông lão áo xanh hừ lạnh một tiếng: “Thanh niên kia, chúng tôi cần hỏi người của Cự Kình Bang vài câu!”
“Chuyện của cậu, tạm gác sang một bên đi!”
Giọng điệu cao cao tại thượng, tự cao tự đại.
Diệp Bắc Minh đang lo cho Chu Nhược Giai và Tôn Thiến.
Nên bực bội phun ra một chữ: Ê,Cúịị”
Cái gì?”
Người của Cự Kình Bang đều ngẩng đầu lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh
Ngũ Phi sợ tới mức hít thở không thông, tim cũng sắp nổ tung đến nơi!
“Nó mới nói cái gì thế? Dám kêu người của cung Thương Khung cút ư?
Cơ thế cũng bất giác run lẩy bẩy.
Ông lão áo xanh nghẹn một cơn tức, quả thật không dám tin: “Ranh con, cậu vừa nói cái gì?”
Cậu dám bảo lão phu cút ư?’
“Cậu có biết lão phu là ai hay không!“
“Cậu thuộc tông môn hay gia tộc nào? Trưởng bối là ai?”
“Cậu có tin là chỉ một câu của lão phu tôi, cả gia tộc của cậu đều bị giết không?”
Kiêu ngạo!
Lãnh lẽo như băng!