Giang La che miệng cười khẩy: “Nhà họ Chu là cái thá gì chứ? Tưởng đều là gia tộc Thượng cổ với nhà họ Giang nên cùng một cấp bậc thật hả?”
Gân xanh trên trán Chu cửu u nối rõ.
Mọi người ngơ ngác.
Ông ta đường đường là lão tổ của nhà họ Chu vậy mà đến rắm cũng không dám thả ư?
Giang Sát ngẩng cao đầu nói: “Mười giây hết rồi, giết đi!”
Giang La liếm môi nói: “Vâng”.
Ánh mắt cô ta u ám, nhìn về phía bọn Sát Chủ và Lãnh Nguyệt.
“Nếu giết hết bọn bây thì chắc tên Diệp Bắc Minh kia sẽ không làm rùa đen rụt cổ không ra đâu nhỉ?”
Cô ta đưa tay lên tung kiếm.
Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Thạch Thiếu Giang, Bách Lý Phong Hoa, Vương Kiếm Sinh và một đám nhân vật cấp cao của Thanh Huyền Tông kinh hãi, luồng sát ý đáng sợ đang ập tới chỗ bọn họ.
Sự áp chế của cảnh giới cao hơn khiến bọn họ không chút sức phản kháng.
Tiêu rồi…
Gương mặt già nua của Thạch Thiếu Giang trắng bệch.
Ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp không trung.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng thì thấy một con huyết long từ trên trời giáng xuống.
“Em gái, cẩn thận!”
Giang Sát hét to, gã cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần.
Gã định ra tay chặn đòn.
Nhưng tiếc rằng đã quá muộn.
Huyết long giáng thẳng xuống, tiếng ầm vang rõ to vang lên.
“Phụt…!”
Giang La không thế đỡ được đòn đánh ấy, cô ta phun ra một ngụm máu tươi.
Gân mạch cả người bị một kiếm đánh nát.
Cô ta quỳ rạp xuống đất như con chó la liếm.
Một người thanh niên từ trên trời đáp xuống, chân đạp lên đầu Giang La nói: “Trông giống kẻ điên thật đó?”
“Mày…1
Giang La khiếp sợ, cô ta đang ở cảnh giới Thần Chủ trung kỳ đấy.
Vậy mà lại bị một kiếm đánh tàn phế ư?
Điều này không thể nào!
Lãnh Nguyệt mừng rỡ: “Bẳc Minh!”
Sát Chủ gật đầu: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”
“Tông chủ!”
Mấy người Thạch Thiếu Giang, Bách Lý Phong Hoa và Vương Kiếm Sinh vô cùng kích động.
Người của Thanh Huyền Tông lại càng phấn khích hơn nhiều!
“Đây chính là tông chủ của Thanh Huyền Tông, Diệp Bắc Minh ư?”
“Thật trẻ tuổi!”
“Đâu chỉ trẻ mà thủ đoạn của người ta còn rất cứng đấy!”
Vô số ánh mắt đố dồn lên người Diệp Bắc Minh, bọn họ nhìn anh rất lâu.
Giang Sát thấy em gái mình bị đánh tàn phế thì âm u nhìn chằm chằm vào Diệp Bác Minh: “Mày chính là Diệp Bắc Minh à? Được! Được lắm!”
“Tao và em gái tao sống nương tựa lẫn nhau, mà giờ mày dám động đến nó…”
Diệp Bắc Minh giậm chân.
Ầm!
Đầu của Giang La nố tung giống như trái dưa hấu.
“Không! Em gái!
Giang Sát gào lên đau xót như đứt ruột đứt gan, cảm giác như cả thế sắp sụp xuống: “Diệp Bẳc Minh, em gái là niềm hy vọng duy nhất mà tao gởi gắm ở thế giới này!”
“Vậy mà mày lại giết em ấy ư? Hôm nay, cho dù mày có chết hàng nghìn lần thì cũng không thể nào đền bù được sinh mạng của em gái tao!”
Dứt lời, trong tay Giang Sát lại có thêm một thanh giáo dài, gã bùng lên luồng sát khí ngút trời.
Rồi lao về phía Diệp Bắc Minh!
Anh mỉm cười: “Phiền mày sau này có phái người giết tao thì phái kẻ mạnh hơn xíu, ít nhất là mạnh hơn cảnh giới Thần Chủ nhé!”
“Cái thứ rác rười mà cũng đến Thanh Huyền Tông diễu võ dương oai à?”
Anh đưa tay lên, kiếm Đoạn Long xuất hiện.
Trong chốc lát, ánh mắt mọi người đều bị kiếm Đoạn Long thu hut.
Trên thân kiếm màu đen có một con huyết long đỏ rực cuốn quanh.
Gầm gừ…!
Tiếng rồng ngâm vang lên!
Ầm ầm ầm!
Lưỡi kiếm sắc bén ánh lên như làn sóng thần bao phủ Giang Sát, chói mắt khiến người ta không mở nổi con mắt.
Sau khi mọi thứ yên lặng trở lại, Giang Sát đã nằm trên mặt đất.
Binh khí trong tay và chiến giáp trên người gã đã bị hỏng, máu tươi đầm đìa khắp người.
Hai cái đùi biến mất, ngực xuất hiện một cái lỗ thủng to tổ bố, dáng vẻ còn thê thảm hơn con chó chết dại ngoài đường.
Tất cả khiếp đảm.
Giang Sát không tin vào mắt mình, gã hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn vào Diệp Bắc Minh: “Mày… mày…”
“Sao lại như thế chứ… sức mạnh của mày…”
“Sao lại đáng sợ như vậy chứ?”
Hoảng sợ! Run rấy! Khiếp hãi!
Giang Sát nằm mơ cũng không ngờ rằng thực lực của Diệp Bắc Minh lại cao cường đến vậy.
Bây giờ, cuối cùng gã cũng đã hiểu ra có chuyện gì xảy ra ở Trụy Long cốc rồi.
Các gia tộc Thượng cổ bị thâu tóm không oan chút nào.
Diệp Bắc Minh cười nhạo gẫ: “Mày tường rằng chỉ có gia tộc Thượng cố mới có lực lượng phá hủy thiên địa hay sao?”
Sắc mặt Giang Sát trắng toát, gã cắn răng quát: “Diệp Bắc Minh, thả tao ra đi!”
“Mày không thể giết tao được, tao là người phụng mệnh Kiếm Thần của nhà họ Giang đến lấy đầu mày!”
“Nếu mày không muốn cả Thanh Huyền Tông diệt vong thì chí còn mỗi một cách mà thôi!”
“Tự chém đầu mình rồi sau đó hai tay dâng kiếm Long Đồ lên!”
“Nếu không, không chỉ mình mày phải chết mà người thân, bạn bè bên cạnh mày và tất cả người của Thanh Huyền Tông đều phải chết!”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười.
Đến tận bây giờ mà Giang Sát còn chưa rõ tình hình của mình thế nào à?
Diệp Bắc Minh cười nói: “Yên tâm đi, nhà họ Giang đã nằm trong danh sách đen của tao rồi!”
“Còn về phần mày… ha ha ha…”
Bỗng nhiên.
Diệp Bắc Minh nhấc chân bước lên, thi triển Ảnh Thuấn.
Thoáng chốc anh đã xuất hiện trước mặt một người đàn ông trung niên tóm lấy bờ vai người nọ.
Rồi đưa người tới bên cạnh Giang Sát.
Người đàn ông trung niên kia vô cùng sợ hãi nói: “Diệp tông chủ, cậu định làm gì thế?”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Ông là trinh sát của nhà họ Giang phải không?”
Mặt mày người đàn ông trung niên tái mét: “Cậu… sao mà cậu biết được chứ?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Dưới tay tôi có một tiếu đội, cách che dấu khí tức của bọn họ mạnh hơn ông nhiều”.
Ngay sau đó.