Mạc Huyền nghi hoặc: ”Đại nhân, thế giới Tam Thiên lớn như vậy!”
“Chúng ta cùng nhau xưng bá thế giới Tam Thiên, chẳng lẽ không tốt à?”
Ám Sắc Ma Thần cười lạnh: “Êch ngồi đáy giếng, ngẩng đầu nhìn trời!”
“Cậu cho rằng thế giới Tam Thiên chính là toàn bộ thế giới sao?”
“Trong mắt bọn họ, thế giới Tam
Thiên chính là chuồng heo!”
“Các người chẳng khác gì đám heo trong chuồng heo cá!”
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh trở lại chỗ ở đại điện Chân Võ sắp xếp.
Nơi đây có kết giới ngăn cách, bên ngoài không thế cảm nhận được bên trong!
Diệp Bắc Minh đi vào trong viện, hạ lệnh: “Hình nộm, đi ra!”
Một giây sau.
Hình nộm trống rỗng xuất hiện!
Diệp Bắc Minh không h’ê do dự tháo mặt nạ xuống, ném cho hình nộm: “Đeo lên!”
“Từ giờ trở đi, mày chính là Diệp Càn Khôn!”
Bỏ lại câu nói này, anh quay người biến mất trong màn đêm!
“Chuồng heo?”
Mạc Huyền ngây người: “Đại nhân, lời này của ngài là có ý gì?”
Ám Sắc Ma Thần cười lạnh: “Đây chính là chân tướng của thế giới Tam Thiên!”
“Năm đó, người phụ nữ kia mang đến một tòa tháp, khiến tôi biết núi cao còn có núi cao hơn!”
Mạc Huyền đang muốn hỏi thêm.
Ầm!
Kết giới truyền đến chấn động kịch liệt, rồi ầm ‘âm nổ tung!
Gào rống!
Tiếng rồng ngâm vang lên!
Con ngươi Mạc Huyền co lại: “Hơi thở này là…”
Một giây sau, nóc phòng vỡ vụn, mảnh vỡ bay tứ tung!
Một giọng nói lạnh như băng rơi vào tai gã: “Mạc Huyền, giờ ch*ết của mày đến!”
“Âm thanh gì vậy?”
“Đi, đi xem chút đi!”
Người tu võ bên trong điện Chân Võ đều bị quấy fây, sôi nổi lao ra.
Chỉ thấy.
Trong b’âu trời đêm, một thanh niên đang đứng lơ lửng trên không trung, sau lưng ánh sáng đỏ như m*áu ngập trời, chín con ma long vặn vẹo!
Mạc Huyền lao ra, con ngươi co rụt lại: “Diệp Bắc Minh?”
“Thằng chó đẻ, ông đây đéo đi tìm mày, mày lại tự tìm tới cửa!”
“Diệp Bắc Minh? Anh ta chính là Sát Thần Diệp Bắc Minh?”
Rất nhiều người 1’ân đầu tiên tận mắt nhìn thấy vị Sát Thần trong truyền thuyết này!
Đúng lúc đó.
Hình nộm mang theo mặt nạ màu tím của Diệp Bắc Minh xuất hiện, đứng ở trong đám người xem cuộc vui!
Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly giật nảy cả mình: “Cậu ta không phải tiếu sư đệ!”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Tử Lăng ngây dại: “Hả? Mình nhận lầm người?”
“Chẳng phải uổng công mình bị ăn đậu hũ!”
Cùng lúc đó, chỗ sâu trong điện Chân Võ.
Sở Sở nhìn Diệp Bẳc Minh đột nhiên xuất hiện: “Chị ơi, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Chẳng lẽ Diệp Càn Khôn kia không phái là Diệp Bắc Minh?”
Sở Vị ương cũng sửng sốt.
Lông mày xoắn lại với nhau.
Ngay từ đ’âu, hai chị em đã ngâm thừa nhận Diệp Càn Khôn chính là Diệp Bắc Minh!
Giờ phút này lại xuất hiện thêm một Diệp Bắc Minh?
“Hơi thở giống nhau như đúc. Nếu Diệp Càn Khôn này không phải Diệp Bắc Minh, vậy cậu ta là ai?”, sở Vị ương nghĩtrăm lần vần không ra.
Cô ta khẽ suy ngẫm.
“Xem kỹ rồi hẵng nói”.
Cùng lúc đó.
Rống!
Tiếng rồng ngâm vang lên, chín con rồng đen đồng thời xuất hiện!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bộc phát, kiếm khí đỏ tươi như tia chớp cắt ngang đêm tối!
“Mạc Huyền, giờ ch*ết của mày đã đến!”
Diệp Bắc Minh vô cùng hung hăng!
Mạc Huyền tức hổn hển: “Thằng chó hoang, tao đéo tìm mày gây chuyện, mày lại dám đến tìm tao?”
Gã giậm chân thật mạnh, gạch dưới chân nổ tung.
Sau lưng gã, một con rồng đen lao ra, thân rồng bay vút lên, vô cùng dữ tợn đánh úp về phía Diệp Bắc Minh!
“Cửu Tiêu, Đồ Long!”
Diệp Bắc Minh tiện tay chém một kiếm!
“Gào rống!”
Con rồng đen kêu lên thảm thiết, thân thế bị kiếm khí xé rách, chỉ chớp mắt đã mai một!
Mạc Huyền biến sắc, lập tức bấm niệm thần chú, ánh sáng đỏ trên người dâng trào.
Sau lưng gã hiện lên một đ’ô đằng Huyết Lang có chín đầu!
Cùng lúc ấy, Diệp Bắc Minh đã đi đến trước người gã, chém một kiếm xuống đầu gã!
Mạc Huyền vội vàng ra tay ngăn cản, trong khoảnh khắc tiếp xúc với kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, hai tay gã chợt hóa thành một đám sương m*áu!
Đồ đằng Tuyết Lang phía sau ầm ‘âm nổ tung!
Cả người gã bay ngược ra ngoài như diều đứt dây, va đập sụp một vách tường, cuốn lên bụi mù đầy trời!
“Mày…”
Mạc Huyền chật vật đứng lên, trong lòng nổi sóng to gió lớn!
“Thực lực của thằng chó đẻ này lại tăng lên! Dựa vào đâu chứ!”
Ám Sắc Ma Thần mở miệng: “Đi!”
Chồ cụt tay của Mạc Huyền lập lòe ánh sáng đỏ, một cặp cánh tay mới tinh mọc ra!
Gã không cam lòng gầm nhẹ: “Đại nhân, tôi vẫn chưa dùng hết sức mình!”
“Nếu như tôi toàn lực ra tay, cộng thêm sự hỗ trợ của ngài!”
“Nhất định có thể chém gi*ết thằng chó đẻ này!”
Ám Sắc Ma Thần lạnh giọng: “Tôi báo cậu đi, bổn tọa nói cậu nghe không hiểu?”
“Bất luận kẻ nào cũng không ngăn được kế hoạch của bổn tọa!”
“Rõ!”
Chương 1244: BỊ Thiên Đạo tông bao vây
Mạc Huyền gắt gao cắn chặt răng, oán độc nhìn Diệp Bắc Minh, rồi xoay người chạy.
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Muốn chạy? Mạc Huyền, hôm nay là ngày ch*ết của mày!”
Anh lập tức đuổi theo, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống!
Không khí nố tung, thân thể Mạc Huyền bay ngược ra ngoài, m*áu me đầm đìa đập xuống đất.
“Thằng chó hoang, bố của mày cũng không dám đối xử với tao như vậy, sao mày lại dám!”, Mạc Huyền điên cuồng gào thét.
Diệp Bắc Minh lười nói nhảm, trực tiếp tấn công!
Chín con rồng đen sau lưng anh càn quét từ chín hướng khác nhau!
Một hơi thở tử vong ập tới!
Mạc Huyền gầm nhẹ: “Mọi người còn đứng ngây ra đó làm gì!”
“Các người không gi*ết kẻ này? Không muốn giải thưởng mười tỷ thần nguyên của Thiên Đạo tông à?”
“Vô Thủy Kiếm Hoàng từng nói, chỉ cần có người chém gi*ết kẻ này, sẽ thu người đó làm đệ tử cuối cùng!”
“Các người không ai động tâm sao?”
Gã vừa nói dứt lời, rất nhiều người tu võ ớ đây chợt đỏ mắt!
Vẻ tham lam và nóng náy chợt lóe lên rồi biến mất!
Một giây sau.
Vèo!
Một người thanh niên áo tím bước ra một bước: “Tôi tên Tống Dương Đình, Thiếu chủ nhà họ Tống, vị thiên chi kiêu tử đứng hạng 69 của Thiên Bảng!”
“Diệp Bắc Minh, nhớ kỹ!”
“Người gi*ết cậu, Tống…”
Diệp Bẳc Minh không thèm quay đầu lại, chém ra một kiếm!
Một đám sương m*áu nổ tung, âm thanh của Tổng Dương Đình chợt im bặt!
“Trời ạ…”
Những người tu võ h’âm hè muốn thử khác đều khiếp sợ lui lại!
Đôi mắt Mặc Bạch Y nhíu lại: “Vũ huynh, thực lực của kẻ này thế nào?”
Biếu cảm Vũ Thiên Tuyệt ngưng trọng: “Rất mạnh, vô cùng mạnh!”
“Nếu có thể, tỏi muốn làm bạn của anh ta mà không phải kẻ thù của anh ta!”
Ngoài mười vị trí đầu của Thiên Bảng ra, thực lực của những người khác sẽ không có khác biệt quá lớn!
Tống Dương Đình xếp hạng 69 Thiên Bảng, dù là Vũ Thiên Tuyệt cũng không dám nói có thế gi*ết hắn ta trong một chiêu!
Diệp Bắc Minh lại làm được!
Thậm chí còn không thèm quay đầu lại!
Kẻ này quá nghịch thiên!
Không nhìn ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Diệp Bắc Minh chuẩn bị dùng một kiếm gi*ết ch*ết Mạc Huyền.
Hơn mười bóng dáng già nua nhanh chóng bay tới, trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Bắc Minh, đỏi mắt bọn họ dâng lên sát ý!
“Anh ta chính là Diệp Bắc Minh!”
Lão già mặc áo xanh cầm đầu quát khẽ.
Người của Thiên Đạo tông bước lên trước, vây quanh Diệp Bắc Minh, đằng đằng sát khí!
Lão già mặc áo xanh phong tỏa Diệp Bắc Minh: “Thằng chó đê, mày lại còn dám xuất hiện!”
“Lập tức quỳ xuống đất giơ tay chịu trói, tự phế võ công, rồi tự chặt hai tay!”
“Nếu không Thiên Đạo tông bọn tao nhất định sẽ khiến mày sống không bằng ch*ết!”
Diệp Bắc Minh quét mắt nhìn bọn họ: “Cút, không thì ch*ết!”
Lão già mặc áo xanh cười lạnh: “Để lại người sống, tao muốn xem thử miệng của thằng chó này cứng đến mức nào!”
Hơn mười lão già ép sát từng bước, đằng đằng sát khí vây quanh!
Bao gồm cả lão già mặc áo xanh, có tổng cộng ba người cảnh giới Tạo Hóa, mười một người cảnh giới Siêu Phàm đỉnh phong!
Đối thành bất kỳ ai, trừ phi là tồn tại cảnh giới Chúa Tể, nếu không chắc chắn sẽ phải ch*ết!
Đột nhiên.
Mấy tiếng quát khẽ vang lên!
“Không được phép tốn thương đến tiểu sư đệ của tôi!”
“Tiếu sư đệ, các chị tới giúp em!”
Ba bóng hình xinh đẹp xông ra khỏi đám người, đứng chung một chỗ với Diệp Bắc Minh.
Chính là ba người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, chu Lạc Ly.
“Các cò ấy là sư tỷ của Diệp Bắc Minh?”
“Mỗi người đều là tuyệt sắc nhân gian!”
Người tu võ ở đó đều sửng sốt.
Tiếu Độc Tiên khẽ cắn mòi đỏ, cũng bước ra một bước.
Ông lão Thiên Độc ra tay, rơi xuống vai Tiểu Độc Tiên, đè lại cò ấy: “Tiên Nhi, con muốn làm gì?”
Tiếu Độc Tiên khàn giọng lên tiếng: “Sư phụ, buông tay!”
“Con nói cái gì? Con dám nói chuyện với vi sư như vậy?”, ông lão Thiên Độc nổi giận.
Tiếu Độc Tiên quát khẽ: “Cút đi!”
Vèo!
Độc thế bùng nổ, ông lão Thiên Độc khiếp sợ, điên cuồng lùi lại, cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình!
Lập tức biến sắc: “Nguy rồi!”
Bàn tay đã thối rữa, chỉ còn mấy cây xương trắng.
Ông ta không hề do dự, quả quyết nắm lấy bả vai phía cánh tay trúng độc, đột nhiên xé xuống!
Tay cụt rơi dưới đất khô héo trong nháy mắt, hóa thành xương trắng.
Nếu loại độc này lan ra toàn thân, hậu quả khó mà lường được!
Một giây sau.
Tiếu Độc Tiên chợt xuất hiện bên người Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, tính thêm cả chị nữa!”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười bất đắc dĩ: “Bốn vị sư tỷ, các chị không cần để lộ bản thân mình!11
Vương Như Yên kiên định nói: “Tiếu sư đệ, các chị có thế trơ mắt nhìn em bị bắt nạt sao?”
“Đúng đấy, chỉ có các chị có thế bắt nạt em!”
Hoàng hậu Hồng Đào xoa đầu Diệp Bẳc Minh: “Người khác không được!”
Vẻ mặt đầy cưng chiều!
Chu Lạc Ly nắm lấy không khí, một thanh bảo kiếm chợt xuất hiện trong tay: “Muốn động đến tiểu sư đệ của tôi, hãy bước qua xác tôi trước đã!”
Chương 1245: Cùng nhau chiến đấu
Sương độc trên người Tiểu Độc Tiên dâng trào: “Ai dám động đến một cọng tóc của tiểu sư đệ tôi, tất cá mọi người đều chôn cùng luôn!”
Lão già mặc áo xanh cười: “Diệp Bẳc Minh, có nhiều hồng nhan tri kỷ ch*ết cùng mày như vậy, trên đường xuống dưới kia mày sẽ không cô đơn đâu!”
“Yên tâm, sau khi gi*ết mày, lão phu sẽ tặng người nhà xuống gặp mày nữa!”
Diệp Bắc Minh cười một tiếng: “Nếu đã vậy, các sư tỷ, kề vai chiến đấu cùng em đi!”
“Được!”
Bốn vị sư tỷ đồng loạt gật đầu, kiên định đứng sau lưng Diệp Bắc Minh.
Lão già mặc áo xanh buồn cười lắc đầu: “Giữ lại mạng sống của thằng chó đẻ này cho lão phu, còn bốn con đàn bà kia, gi*ết không tha!”
“Rõ!”
Hơn mười lão già đồng loạt ra tay, vô số kiếm khí kinh khủng và năng lượng tàn phá bừa bãi bùng nổ!
Bao gồm cả lão già mặc áo xanh, ba tên cảnh giới Tạo Hóa và sáu tên cảnh giới Siêu Phàm đánh úp về phía Diệp Bẳc Minh!
Sáu người khác thì lao về phía bốn vị sư tỷ!
“Thẳng chó đẻ, quỳ xuống cho lão phu!”
Một lão già cảnh giới Siêu Phàm có hàm răng hô cười đầy âm trầm!
Lão ta đấm ra một quyền, ngưng tụ thành một con rắn to màu đen!
Nó mở to mồm m*áu, lao về phía Diệp Bắc Minh!
“Cút!”
Diệp Bắc Minh quát khẽ, chín con rồng đen sau lưng gào thét, đánh úp về phía con rắn đen!
Chỉ chớp mắt đã xé xác nó, rồi cắn nuốt!
Đồng thời, Diệp Bắc Minh khóa chặt người này, kiếm trong tay hung ác chém xuống: “Ai ra tay trước, người đó ch*ết trước!”
Âm thanh nổ tung như sấm rền!
Khiến người ta đinh tai nhức óc, màng nhĩ suýt chút nữa nổ tung!
Mà điều khiến mọi người còn sợ hãi hơn đã xảy ra, sau khi bị kiếm khí đánh trúng, lão già răng hô phát ra một tiếng kêu thảm thiết: “Chư vị trưởng lão, cứu tôi…”
Ầm!
Sương m*áu nổ tung!
“Hít hà!”
Mấy người khác hít ngược một hơi khí lạnh, không nhịn được mà lùi lại!
Một chiêu này của Diệp Bắc Minh mạnh bạo gi*ết ch*ết con chim đầu đàn, mười Tân như một: “Sao há? Không ai dám ra tay nữa?”
Con ngươi lão già mặc áo xanh co rúm lại, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bẳc Minh: “Đừng có tin lời xằng bậy của cậu ta, tên này đang cô’ ý lừa chúng ta đấy!”
“Lừa ông? Tôi cần chắc? ông đánh giá bản thân cao quá rồi đấy!”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Không phải tôi chưa từng giêt cánh giới Tạo Hóa trước đây!”
“Nếu ông đã không tin, kế tiếp tôi gi*ết ông!”
Dứt lời, anh khóa chặt lão già mặc áo xanh!
Rống!
Tiếng rồng ngâm vang lên!
Lão già áo xanh có cảm giác bị Tử thần nhìn chằm chằm!
Như thế bị kẻ khác bóp lấy cố họng, không thể thở nổi!
“Ngăn cậu ta lại!”
Trong chớp nhoáng này, lão già mặc áo xanh hoi luống cuống!
Những người còn lại của Thiên Đạo tông chợt phản ứng lại, sôi nổi ra tay, chuẩn bị ngăn cản Diệp Bắc Minh!
Nhưng đúng lúc này, anh lại chợt biến mất ngay dưới mắt bọn họ!
“Người đâu?”
Một giây sau.
Ầm!
Một tiếng động vô cùng lớn vang lên phía sau bọn họ, đám người Thiên Đạo tông quay đ’âu nhìn!
Chỉ thấy lão già áo xanh đang bay ngược ra ngoài như chó ch*ết, rơi xa trăm mét!
Lồng ngực nổ tung, toàn bộ xương sườn hóa thành bột phấn, đan điền và trái tim đều bị nổ!
“Một kiếm đánh bại cảnh giới Tạo Hóa? Trời ạ!”
Toàn trường tĩnh mịch!
Ai ai cũng lộ ra biếu cảm hoảng sợ muốn ch*ết, suýt chút nữa rớt cả tròng mắt ra ngoài!
Mặc Bạch Y run lấy bấy, chấn động cúi đầu: “Rốt cuộc anh ta mạnh đến mức nào?”
Vũ Thiên Tuyệt nuốt một ngụm nước bọt: “Tôi nói rồi đi? Đừng làm kẻ địch với anh ta!”
Thánh nữ Tổ Long điện kích động, khuôn mặt đỏ bừng: “Sao mồi lần gặp lại anh ta, thực lực của anh ta đều tăng trưởng mấy cấp độ vậy?”
Tô Tứ Lăng ngưỡng mộ: “Diệp Càn Khôn và Diệp Bắc Minh, ai mạnh hơn nhỉ?”
Mộ Dung Tình nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh, lại quay sang nhìn hình nộm, rồi nhíu mày.
Đang lúc mọi người ở đây khiếp sợ!
Một tiếng nói già nua đột ngột vang lên: “Người của Thiên Đạo tông thật đúng là phế vật!”
“Ai đang nói chuyện?”
Tất câ đều giật mình, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy.
Một lão già râu tóc bạc phơ, trông giống Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn chậm rãi đi tới!
Khoảnh khắc trông thấy người này, Vũ Thiên Tuyệt kích động đến toàn thân run rấy: “Tiền bối Vô Thủy Kiếm Hoàng! Sao ngài lại tới đây?”
“Người này là Vô Thủy Kiếm Hoàng?”
Toàn trường sôi trào!
Một vài người tu võ thậm chí còn quỳ rạp xuống đất, điên cuồng dập đầu với Vò Thủy Kiếm Hoàng, hi vọng trở thành đệ tử của ông ta!
Lão già mặc áo xanh cực kỳ kích động, bò đến dưới chân Vô Thủy Kiếm Hoàng: “Tiền bối, tôi là trưởng lão của Thiên Đạo tông!”
“Chỉ cần ngài có thể giúp Thiên Đạo tông gi*ết ch*ết Diệp Bắc Minh, Thiên Đạo tông nhất định…”
Vô Thủy Kiếm Hoàng không nhịn được phun ra hai chữ: “ôn ào!”
Đạp một chân xuống!
Chương 1246: Ra oai phủ đầu
Tiếng răng rắc giòn giã vang lên, đầu của lão già mặc áo xanh nố tung!
“Hồ trướng lão!”
Mọi người của Thiên Đạo tông thốt lên, ai ai cũng tức giận nhìn về phía Vô Thủy Kiếm Hoàng!
Vô Thủy Kiếm Hoàng nhìn xuống đám người Thiên Đạo tông: “Các người có ý kiến?”
“Không dám!”
Nơi ánh mắt ông ta đảo qua, toàn bộ trưởng lão Thiên Đạo tông đều cúi đầu!
Vô Thủy Kiếm Hoàng chuyển mắt, rơi xuống người trên người Diệp Bắc Minh!
Vần chỉ có hai chữ: “Tự sát!”
Diệp Bắc Minh không kiêu ngạo không tự ti: “Bảo tôi tự sát, ông tính cái thá gì?”
“Cảnh giới Chúa Tể rất đáng gờm sao?”
Tạch! Tạch! Tạch!
Đám người tu võ đang quỳ dưới đất đồng loạt ngẩng đầu, nhìn Diệp Bẳc Minh như đang nhìn một kẻ điên!
Nghẹt thở!
Lạnh lẽo!
Đầu óc của mọi người đóng cứng, toàn thân run rẩy, trái tim gần như ngừng đập!
Tô Tử Lăng trừng lớn mắt: “Trời ạ, chẳng lẽ anh ta không biết cánh giới Chúa Tể có ý nghĩa như thế nào sao?”
“Dù là nhà họ Tô chúng tôi, chỉ cần một câu nói của Vô Thủy Kiếm Hoàng cũng phái kính cẩn nghe theo!”
Vô Thủy Kiếm Hoàng vô cùng bình tĩnh: “Cậu chí c’ân biết, cảnh giới Chúa Tể muốn gi*ết cậu, chỉ cần một chiêu là đủ!”
ông ta duỗi tay, đè xuống phía Diệp Bẳc Minh!
Chân nguyên ngưng tụ trên không trung, hình thành một bàn tay to lớn dài mười mấy mét!
Một luồng sức mạnh tận thế phong tỏa Diệp Bắc Minh, tay anh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra, kiếm khí đỏ như m*áu bộc phát!
Ầm!
Trong chớp mắt tiếp xúc với bàn tay của vỏ Thúy Kiếm Hoàng, kiếm khí đỏ như m*áu lại lập tức tiêu tán!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Đây chính là sức mạnh của cảnh giới Chúa Tế sao?”
Anh không hề do dự, thoát ra lui lại!
Ảnh Thuấn!
Đang chuẩn bị tránh né một chưởng này!
Vô Thủy Kiếm Hoàng chợt cười một tiếng: “Phép tắc thời gian? Khá thú vị đấy!”
“Đáng tiếc, tôi cũng hiếu phép tắc thời gian!”
Không gian bỗng chấn động, sau khi Diệp Bắc Minh sử dụng Ảnh Thuấn, anh lại không hề rời đi ngay lập tức.
Chỉ bước một bước mà thôi!
Cùng lúc đó, bàn tay của Vò Thủy Kiếm Hoàng đè ép xuống!
Ầm!
Diệp Bắc Minh như bị sét đánh, trực tiếp đập xuống mặt đất!
“Tiếu sư đệ!”
Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên biến sắc, nhao nhao xông lên!
Lúc bọn họ lại gần, một luồng sức mạnh đánh bay bốn người ra ngoài, quăng mạnh xuống đất!
Vò Thủy Kiếm Hoàng duỗi tay, năng lượng trong tay bóp chặt lấy Diệp Bắc Minh đang thoi thóp: “Người trẻ tuổi, bây giờ biết sức mạnh của cảnh giới Chúa Tế chưa?”
“Tiểu sư đệ!”
Vưong Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiếu Độc Tiên điên cuồng xông lại, nhưng bị một luồng lực lượng ngăn cản ở ngoài!
Không thể lại gần!
Xương cốt toàn thân Diệp Bắc Minh vỡ vụn, cười đầy thê thảm: “Ha ha ha, quả thực rất mạnh!”
“Chính xác!”
Vô Thủy Kiếm Hoàng tán thưởng gật đầu, tiện tay vứt Diệp Bắc Minh xuống đất: “Quỳ xuống, dập đầu!”
Tôi cho cậu ch*ết thoải mái!”
“Ha ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh cười to: “Tôi quỳ cái đệch ấy!”
“Diệp Bắc Minh tôi chí quỳ bố mẹ sư phụ, ngay cả trời đất cũng đéo quỳ!”
“Chỉ là một tên cảnh giới chúa Tế, tính cái thá gì? Lại bảo tôi quỳ xuống? Ông cũng xứng?”
Tạch!
Ánh mắt kính nê’ của tất cá mọi người rơi xuống người Diệp Bắc Minh!
Gần như chẳng có ai còn có thể có khí phách như vậy khi đối mặt với cảnh giới Chúa Tể!
Vô Thúy Kiếm Hoàng hài hước bật cười: “Thú vị đây, chỉ tiếc mạnh miệng là vô dụng!”
“Nếu đã vậy, cậu đi ch*ết đi!”
Diệp Bắc Minh hỏi lại: “ông cho rằng tỏi sợ ch*ết?”
Chồ sâu nhất của điện Chân Võ.
Gương mặt xinh đẹp của sở sớ hiện lên vẻ lo lâng: “Chị, mau cứu anh ta đi!”
vẻ mặt Sở Vị ương vô cùng lạnh lùng: “Quy củ của nhà họ sở, không thế quấy nhiễu sự vận hành của thế giới Vũ Nội!”
“Bao nhiêu người đang xem, em muốn để chị trái với quy củ?”
Sở Sở nắm chặt lấy cánh tay sở VỊ ương: “Chị, nếu anh ta ch*ết rồi, ai sẽ đi tìm tháp Càn Khôn Trấn Ngục chứ?”
Sở Vị ương lạnh nhạt đáp: “Diệp Bắc Minh không phái là ứng cử viên duy nhất, tên Diệp Càn Khôn kia cũng không tệ!”
“Chị!”
Sở Sở nôn nóng dậm chân, rơi nước mắt: “Em không muốn đế anh ta ch*ết đâu!”
Cùng lúc đó, Vô Thủy Kiếm Hoàng nhìn thoáng qua bốn người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên!
“Luôn có thứ khiến cậu sợ hãi!”
“Nếu tôi làm bốn người bọn họ ch*ết trước mặt cậu, không biết cậu có biết sợ hay không?”
Óng ta vừa dứt lời này, khuôn mặt Diệp Bắc Minh đỏ lên: “ông dám!”
Vô Thúy Kiếm Hoàng mỉm cười: “Xem kìa, vẫn có thứ làm cậu sợ!”
“Cậu càng sợ điều gì, tòi càng khiến cậu mất đi thứ đó!”
“Nhớ kỹ, bốn người phụ nữ này ch*ết vì chính cậu!”
Nói xong, bàn tay năng lượng nâng lên, nghiền ép về phía bốn vị sư tỷ Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiếu Độc Tiên!
Nếu một chưởng này rơi xuống, bốn người chắc chắn hóa thành bãi sương m*áu!
Chương 1247: Thức tỉnh
Trong cố họng Diệp Bắc Minh phát ra tiếng rít gào như thú dữ: “Đệch! Vô Thủy Kiếm Hoàng, ông dám làm tổn thương đến các cô ấy!”
“Tôi cam đoan nhất định sẽ gi*ết hết tất cả những người có quan hệ với ông!”
Vô Thủy Kiếm Hoàng gật đầu: “Được đấy, tôi chờ cậu!”
Bàn tay năng lượng rơi xuống nhanh hơn!
“Mẹ kiếp!”
Diệp Bắc Minh hoàn toàn phát điên: “Thiêu đốt, thiêu đốt tất cả tinh huyết!”
Ngay lúc Diệp Bắc Minh chuẩn bị thiêu đốt tất cả tinh huyết, đánh một trận sống ch*ết!
Trong đầu anh chợt vang lên một giọng nói: “Nhóc, cậu làm gì há? Điên rồi sao!”
Thân thế Diệp Bắc Minh run lên: “Tiểu Tháp! Mau ra tay!”
“Nhóc, cảnh giới Chúa Tể!”
“Cậu lại chọc chuyện gì rồi?”
Một người một tháp, cùng chung ý thức.
Tất câ những gì xảy ra gần đây lần lượt hiện lên!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lập tức hiếu ra hết thảy: “Nhóc, bản tháp đang say giấc nồng, đột nhiên bị đánh thức bởi quyết định thiêu đốt tinh huyết của cậu!”
“Cho nên, dù bán tháp có ra tay, cũng chí có thế ra tay một lần!”
“Trừ phi cậu chắc chắn gi*ết được người này, nếu không, sau khi bản tháp ra tay, lần này sẽ thật sự lâm vào giấc ngủ say vĩnh cửu!”
“Nhớ kỹ, cậu chỉ có cơ hội một lần!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng ngưng trọng!
Đúng lúc này, bàn tay năng lượng nện xuống!
Lập tức đập bốn vị sư tỷ thành sương m*áu!
“Không có thời gian nữa!”
Diệp Bắc Minh sái bước ra, ngăn cản trước thân thế bốn vị sư tỷ!
M*áu tươi trên người anh bùng cháy!
Ầm!
Sức mạnh như sao chổi va chạm Địa Cầu đè ép xuống!
Hai chân Diệp Bắc Minh ngập thật sâu xuống mặt đất!
Anh liều mình, m*áu thịt trên người nổ tung, cứng rắn gánh lấy một kích này!
“Tiếu sư đệ!”
Đôi mắt của Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên tràn ngập tơ m*áu!
Diệp Bắc Minh gầm nhẹ: “Đi, đều đi cho em!”
“Dù có phải ch*ết, chúng ta cũng phải ch*ết cùng với nhau!”
Vương Như Yên rơi lệ đầy mặt.
Ánh mẳt Vô Thủy Kiếm Hoàng lạnh nhạt, nhìn từ trên cao xuống bọn họ: “Chậc chậc chậc, ch*ết cũng phải ch*ết cùng với nhau? Thật khiến người ta cảm động!”
“Lão phu thật sự không đành lòng. Diệp Bắc Minh, chỉ cần cậu quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!”
“Nói một tiếng mình sai rồi!”
Vô Thủy Kiếm Hoàng nghiền ngẫm: “Tôi chí gi*ết một mình cậu, để lại mạng sống rẻ mạt của bổn sư tỷ cậu, sao hả?”
Gi*ết người tru tâm!
Diệp Bắc Minh khàn giọng nói: “Ha ha ha, nằm mơ!”
Vô Thủy Kiếm Hoàng hài hước lắc đầu: “Đáng tiếc, lão phu đã cho cậu cơ hội, chính cậu không hề nắm chặt!”
“Cũng tốt, lão phu muốn xem thử xương cốt của cậu cứng đến nhường nào!”
“Nhắc nhở một câu, cám giác xương cốt bị nghiền nát từng cái một không hề dễ chịu!”
Dứt lời, bàn tay của Vô Thủy Kiếm Hoàng đè xuống.
Sức mạnh hủy diệt thiên địa đánh úp xuống!
Tiếng răng rắc giòn giã vang lên, một xương chân của Diệp Bắc Minh hoàn toàn gãy lìa!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cắm xuống đất!
Mới không khiến anh quỳ xuống!
“Tiếu sư đệ, đế chị giúp em!”
Vương Như Yên bước đến sau lưng Diệp Bắc Minh!
Thiêu đốt m*áu tươi!
Tất cả sức mạnh hội tụ vào một chỗ, dung nhập vào trong thân thể Diệp Bắc Minh!
“Thiêu đốt tinh huyết, cùng liều ch*ết một trận với tiếu sư đệ!”
Ba người hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên không hề do dự!
Đồng loạt làm theo, thiêu đốt tinh huyết!
Trong chớp mắt sức mạnh của bốn vị sư tỷ chui vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh!
M*áu Diệp Bắc Minh sôi trào: “Sư tỷ!”
Một giây sau.
Giọng nói lạnh như băng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc, sức mạnh đủ rồi!”
Diệp Bắc Minh đột ngột ngẩng đầu, rút ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: “Vô Thủy Kiếm Hoàng, ch*ết đi cho ông mày!”
Gào rống!
Chín con rồng đen sau lưng anh đồng thời rít gào!
Từ bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục bộc phát ra một sức mạnh hủy diệt đất trời!
Một kiếm ra!
Trời đất chấn động, quỷ thân khiếp sợ!
“Chuyện gì xảy ra vậy? Diệp Bắc Minh còn có sức lực phản kháng sao?”
Lúc mọi người ớ đây đang kinh ngạc.
Ầm ‘âm!
Trong phạm vi ngàn mét xung quanh, tất cả kiến trúc hóa thành bột mịn trong nháy mắt!
Những người tu võ đang xem trận chiến bị luồng kiếm khí này nhẹ nhàng đụng phải đều lập tức biến thành sương m*áu!
“Kiếm khí thật là kinh khủng! Mau lùi lại!”
Đám người tu võ còn lại bị dọa sợ, sắc mặt tái nhợt, điên cuồng chạy trốn ra ngoài ngàn mét!
Đám người Vũ Thiên Tuyệt, Mặc Bạch Y, Thánh nữ Tố Long điện khiếp sợ quay đầu!