Sắc mặt Diệp Bắc Minh biến ảo bất định.
Chắng trách anh cảm thấy hai ông lão Thánh cảnh này giống như thiểu năng trí tuệ!
Thì ra họ không phải thiếu năng trí tuệ, mà là thăm dò mình!
Hai người này lại biết thản thế của anh?
Hơn nữa còn nhắc đến tên của mẹ!
Kiếm Long Đồ là thế nào?
Trong đầu anh vụt lên linh quang: “Chẳng lẽ là kiếm Đoạn Long?”
Diệp Bắc Minh mau chóng hỏi:
‘Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, kiếm Đoạn Long rốt cuộc có lai lịch thế nào?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Theo quy tắc, tôi không thề nói cho cậu biết lai lịch của kiếm Đoạn Long!”
“Nhưng tôi có thế nói với cậu, kiếm Đoạn Long rất mạnh, hơn nữa còn có tác dụng khác!”
“Tác dụng khác?”
Diệp Bắc Minh ngấn người.
Tác dụng của vũ khí, chầng lẽ không phải là để chém giết sao?
Đối với anh, kiếm Đoạn Long là một thanh vũ khí sẳc bén có thế giết được tất cả!
Tháp Càn Khõn Trấn Ngục trầm mặc.
Diệp Bầc Minh biết tháp Càn Khôn Trấn Ngục có hạn chế, nghiêm mắt lại, nhìn sang hai người Hoàng Phi Hố và Từ Huyền Võ: “Xem ra chỉ có hỏi hal người này thôi!”
Anh tiến đến gần sơn cốc.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu nhóc, cậu suy nghĩ kỹ chưa!”
“Hai người này là Thánh cảnh trung kỳ, với cảnh giới của cậu, vốn không phải là đối thủ của Thánh cảnh!”
“Cho dù tôi toàn lực bùng phát, cũng chỉ có thế giết được một người trong đó!”
“Chân nguyên của cậu sẽ tổn hại chín mươi phần trăm trở lên”.
“Chân nguyên còn lại không đủ để giết người còn lại!”
“Trừ phi cậu dùng kiếm Đoạn Long đánh lén ở khoảng cách gần, nhưng hai người này biết lai lịch của kiếm Đoạn Long, đánh lén là việc không thể nào!”
Diệp Bắc Minh nhìn sơn cốc phía trước.
Trầm mặc một lát sau: “Long Đế, giúp tỏi một việc!”
“Cậu nói đi”.
Trước đống lửa trong sơn cốc.
Tai của Hoàng Phi Hố khẽ động!
Từ Huyền Võ nheo mắt!
Hai người cùng nhìn qua lối ra vào của sơn cốc.
“Ai đấy?”
“Ra đây cho tao!”
Quát lên một tiếng.
Cùng đứng lên, nhìn sơn cốc bị bao trùm bởi bóng tối!
Liền sau đó.
Một người toàn thân bao trùm bởi huyết sương đi đến, mang theo mùi máu tanh vô cùng nồng nặc!
“Khà khà khà!”
Người máu cười quái dị một tiếng: “Nửa đêm nửa hôm, không ngờ có thể gặp được mấy tiểu bối ở nơi này?”
“Làm sao, nơi này là nhà ông hả? Tôi đi qua chỗ này còn phải hỏi ý kiến của hai người hả?”
“Tiểu bối?”
Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ ngẩn người.
Bọn họ là Thánh cảnh trung kỳ!
Đối phương lại nói họ là tiểu bối, chẳng lẽ cảnh giới của người máu này cao hơn bọn họ?
Trực tiếp thăm dò!
Vù!
Một luồng khí tức khủng bố ập đến!
Giọng của người máu giống như truyền ra từ địa ngục: “Dám thăm dò cảnh giới của tôi, muốn chết hả?”
Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ sợ đến quỳ xuống đất: “Tiền bối, xin ngài thứ tội!”
Tê dại da đầu!
Khí tức này, vượt xa trên cả Thánh Cảnh!
Người máu trực tiếp ra tay: “Tội chết có thế miễn, tội sống khó thoát!”
Từ đầu ngón tay phát ra một đường hào quang màu đỏ rực, ập về phía Hoàng Phi Hố!
“Ngài!
n
vẻ mặt Hoàng Phi Hổ biến sắc, đang định phản kháng.
Từ Huyền Võ trừng mắt nhìn lão ta một cái, mau chóng truyền âm: “ông dám phản kháng? ông điên rồi hả?”
Hoàng Phi Hổ chỉ có thế chịu một đòn này!
Phụt!
Bả vai nố tung, máu tươi đầm đìa!
Sắc mặt Hoàng Phi Hổ lập tức tái nhợt: “Đa tạ tiền bối tha mạng!”
“Hừ!
n
Người máu lạnh lùng hừ một tiếng: “Vừa nãy huyết mạch ma tộc mà các ông nói là thế nào?”
Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ kinh hãi.
Hai người vốn không phát hiện có người ở gần đây, vậy mà bị người bao trùm huyết sương toàn thân này nghe được cuộc trò chuyện?
Xem ra thực lực của người này thực sự cao hơn bọn họ quá nhiều!
Hoàng Phi Hổ thầm thấy may mắn, cũng may mình không phản kháng.
Nếu không đã chết rồi!
Hoàng Phi Hố tiện miệng giải thích: ‘Tiền bối, chúng tôl phát hiện một nghiệt chủng của huyết mạch ma tộc thôi, ngài sẽ không hứng thú đâu”.
Người máu cười quái dị hai tiếng: “Khà khà khà, tôi lại có hứng thú đấy!”
Từ Huyền Võ trừng mắt nhìn Hoàng Phi HỔ một cái, mẹ kiếp, ông thật lẵm lời!
Mau chóng nói: “Tiền bối, chúng tôi đến từ Thanh Huyền Tông, mẹ của nghiệt chủng đó đã từng là đệ tử của Thanh Huyền Tông!”
“Chỉ tiếc là sau này bà ta không biết xấu hổ, kết giao với ma tộc!”
“Nghiệt súc đó chính là con trai của
họ!”
Vù!
Huyết sương của người máu bập bùng lên như ngọn lửa!
Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ kinh ngạc: “Tiền bối, chúng tỏi nói sai gì sao?”
Giọng của người máu lạnh lùng truyền ra: “Các ông còn biết điều gì?’
Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ cảm thấy hơi kỳ lạ!
Quay sang nhìn nhau trao đối ánh
mắt.
Từ Huyền Võ tiếp tục giải thích: “Tinh hình cụ thế, chúng tôi cũng không biết, người phụ nữ đó tên là Diệp Thanh Lam”.
“Hình như là một kẻ nhà quê đến từ một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi tên là Côn Luân Hư!”
“Nhưng kẻ nhà quê này có thiên phú không tệ, khi ở Thanh Huyền Tông, cũng phá được vài kỷ lục!”
“Chỉ tiếc là, con tiện nhân này vô cùng dâm đãng, lại giao hoan với ma thú?”
“Sinh ra một tên tạp chủng, trên người tên tạp chủng này có rất nhiều bí mật, chúng tôi muốn biết thôi!”
Ầm ầm!
Ngọn lửa trên người càng bùng cháy thêm ba phần: “Kiếm Long Đồ đó là bí mật của hắn?”
Từ Huyền Võ ngấn người, nghi hoặc nhìn Diệp Bẳc Minh!
Đôi mắt già nua của Hoàng Phi Hổ lóe lẽn: “Tiền bối, kiếm Long Đồ là thần kiếm đứng thứ chín của Đại Lục Chân Võ, ngài lại không biết sao?”
Người máu thản nhiên lên tiếng: “Đương nhiên tôi biết!”
“Chỉ là tại sao kiếm Long Đồ đó lại ở trong tay người đó?”
Vừa dứt lời.
Soạt!
Hoàng Phi Hổ trực tiếp ra tay, một luồng khí tức cường mạnh bùng phát ra, tấn công một quyền về phía lồng ngực của người máu!
Từ Huyền Võ dậm chân, mặt đất nứt ra.