“CÓ lẽ cô ấy biết một vài chuyện gì đó nhưng lại không biết rõ thực lực của tôi, vậy nên có lẽ mới chọn bảo vệ tôi mà hy sinh bản thân mình”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Đệ Tam, khi cô nói dối có thế chuyên nghiệp một chút, tròng mắt đừng đảo qua đảo lại được không?”
“Hả…”
Tôn Thiến ngơ ngác.
Lẽ nào Diệp Bẳc Minh có thế hổ trợ Hạ Nhược Tuyết?
Tuy rằng cô ta không biết Diệp bắc Minh đang làm gì.
Nhưng đến cả chiến thần Lăng Phong đều nghe lời Diệp Bắc Minh.
Tập đoàn Tuyết Minh đều nằm dưới tên Diệp Bắc Minh, cả hành tỉnh Đông Nam đều được thông suốt.
Nói một cách khác, tập đoàn Tuyết Minh có thể đi tới ngày hôm nay không phải nhờ vào sự cố gắng của Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến.
Chẳng sợ đổi một loạt quản lý cấp cao ngu ngốc nắm quyền tập đoàn Tuyết Thần thì tập đoàn Tuyết Thần vẫn phát triển vững vàng như cũ.
Sau khi suy nghĩ giây lát.
Tôn Thiến nhướng mày, hỏi: “Anh rốt cuộc là ai?”
“Tôi là ai hả?”
Diệp Bắc Minh nhìn Tôn Thiên nói: “Tôi là chủ nhân của chiến thần Lăng Phong!”
“Là người sáng lập nẽn tiếu đội Sát Thần!”
“Tôi là người đến Đông Doanh giết chết Uy Hoàng!”
“Tôi là người đánh đuổi tướng quân Asseí, xâm nhập thủ đô của Lang Quốc giết chết Asset ở ngoài cửa nghị viện!”
“Tôi còn đến Ưng Quốc chém ngai vàng và vương miện của Ưng Hoàng!”
Anh khoát tay.
Một viên kim cương rất lớn xuất hiện trong lòng bàn tay của anh: “Đây là ngôi sao của châu Phi, là viên kim cương lớn nhất thế giới được khảm trên vương miện của ưng Hoàng!”
“Vụ nổ bom nguyên tử ờ Cao Ly Quốc lẫn đại chiến ở vùng biển phương nam của Long Quốc đều có liên quan tới tôi!”
“Cách đây không lâu, tôi vừa mới giết chết vua Tây Vực ngay tại đất Tây Vực, chẳng bao lâu nữa tin tức sẽ lan ra thôi!”
“Tôi còn là thống soái cao cấp nhất của bộ đội đặc chủng Long Hồn tại Long Quốc – Long Soái!”
“Là hội trường của hiệp hội võ đạo Long Quốc!”
Diệp Bắc Minh biết.
Nếu không cho một liều thuốc mạnh thì Tôn Thiến sẽ không nói chuyện của Hạ Nhược Tuyết ra đâu.
Anh vừa dứt lời.
Quả nhiẻn.
Tôn Thiến há hốc mồm, hiến nhiên là cô ta quá sốc rồi.
Những chuyện mà Diệp Bắc Minh nói bọn họ không hiểu lắm.
Cũng không muốn hiếu.
Nhưng từ những tin tức gần đây thì hầu hết chúng đều đúng.
Vụ nố bom nguyên tử ở Cao Ly Quốc, tập đoàn Lý Thị bị diệt.
Bên phía chính phủ nói đó là vụ rò rỉ hạt nhân thôi!
Còn có vụ đá quý khảm trên vương miện Ưng Quốc biến mất thì đã lấy một viên kim cương khác nhỏ hơn thay thế rồi.
Bên phía nhà nước bảo là do ngôi sao của châu Phi bị trộm!
Vậy mà giờ nó lại ở trong tay Diệp Bắc Minh ư?
Chiến thần Lăng phong và Long Hôn là thứ duy nhất mà Tôn Thiến nghe hiểu được.
Mà anh lại là chủ nhân của chiến thần Lăng Phong và thống soái cao cấp nhất của Long Hồn, Long Soái Ư?
Vãi nồi!
Quá khủng!
Tỏn Thiến hơi run, mặt đỏ taỉ hồng, thở hồng hộc.
Tinh…!
Tiếng điện thoại di động vang lên, cô ta nhìn thoáng qua màn hình theo bản năng.
Trên đó báo tin tức rằng: Vua Tây Vực qua đời vì bệnh!
Chỉ một dòng chữ ngắn ngủi ấy thôi đã khiến Tôn Thiến sửng sốt lần nữa, tròng mắt cô ta suýt nữa rớt ra ngoài.
Người kia chính là vua Tây Vực đấy!
Sao có thế vì bạo bệnh mà qua đời chứ?
Lẽ nào có lên quan tới Diệp Bắc Minh thật à?
Tôn Thiến hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Được rồi, tôi nói cho anh biết Nhược Tuyết bảo cô ấy đến nơi tên là Côn Lôn Hư”.
“Quả nhiên là Côn Lôn Hư!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nghiêm nghị.
Tôn Thiến nói tiếp: “Tinh hình cụ thế ra sao thì tôi cũng không rõ”.
“Nhược Tuyết chỉ nói với tôi rằng tuy cô ấy là người của gia tộc Cố Võ nhưng thuở bé lại lớn lên ở Côn Lôn Hư”.
“Sau tuổi mười sáu mới trở lại gia tộc Cố Võ, cô ấy không thích chuyện đánh đánh giết giết ở Côn Lôn Hư”.
“Sau khi ra ngoài lại không thích không khí lừa lọc ở nhà họ Hạ nên mới chạy tới thế giới phàm tục”.
“Bây giờ, cô ấy phải trở về, nếu không trở về thì có thế liên lụy anh”.
“Có lẽ…”
Tôn Thiến ngập ngừng một lát rồi nói: “Có lẽ sẽ uy hiếp đến tính mạng của anh!”
“Hiện tại tôi lại cho rằng Nhược Tuyết nghĩ nhiều rồi”.
“Anh lợi hại như vậy mà, Côn Lôn Hư kia có thế trâu bò đến mức nào chứ?”
“Sao có thế uy hiếp được anh!”
Cô ta quan sát Diệp Bắc Minh, mẳt lóe sáng nói: “Anh nên nói hết ra từ đầu mới đúng”.
Diệp Bắc Minh đăm chiêu gật đầu.
Lòng chẳng biết đang nghĩ gì.
Tôn Thiến cảm giác bầu không khí có chút ngượng nghịu bèn hỏi một câu: “Anh có đói bụng không? Nếu không thì để tôi nấu bát mì cho anh ăn?”
“Được”.
Diệp Bắc Minh ngồi suy nghĩ miên man rồi thuận miệng đồng ý.
“Được!”
Tôn Thiến như được trút bỏ gánh nặng, lao thẳng ra ngoài.
Chân trước cô ta vừa mới bước ra ngoài cửa.
Tút tút tút…!
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, giọng nói của thư ký Tiền vang lên, nghe rất nghiêm trọng: “Long Soái, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Diệp Bắc Minh trầm xuống như đã đoán ra được điều gì.
Nhưng anh vẩn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thư ký Tiền căng thẳng nói: “Tây Vực loạn thật rồi ạ!”
“Tứ đại chiến thần dưới trướng vua Tây Vực phản chia lãnh địa, tự xưng làm vua!”
Sằc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm: “Chuyện ở Tây Vực do tỏi gây nên, tôi sẽ giải quyết nó”.
Thư ký Tiền nói tiếp: “Còn một chuyện nữa”.
“Gia tộc người canh giữ mở một cuộc họp bày tỏ sự bất mãn với phong cách làm việc của ngài!”
“Trong thành Võ Đế, đài võ đạo đã phủ bụi hơn mười năm đã được mở lại, buộc ngài phải tiến hành trận chiến Long Môn!”
Diệp Bắc Minh hiếu kỳ hỏi: “Trận chiến Long Môn đó là cái gì?”
Thư ký Tiền do dự một lát.
Dường như anh ta đang nghĩ xem phải giải thích như thế nào.