“Đến lượt các người rồi!”
Giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn của Diệp Bắc Minh vang lên, anh không hề do dự lao tới tấn công bọn họ.
Chín con Ma Long cuộn mình.
Rét lạnh, giết chóc, tử vong ập tới.
Hơn mười vị trưởng lão cảnh giới Chân Linh giờ lại quay đ’âu bỏ chạy không chút chần chừ.
Sự đáng sợ của Diệp Bắc Minh đã khiến bọn họ vỡ mật.
Diệp Bắc Minh nhìn lão già lưng còng trong đám đông: “Người thứ hai!”
Anh vừa dứt lời, chín con Ma Long lao tới cắn xé tất cã mọi thứ.
“Người thứ ba!”
Thoáng chốc Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt một lão già mặt đ’ây vết nhăn.
“Cậu Diệp à, từ từ, cậu…”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống không chút lưu tình, lão già kia đi đời.
“Người thứ ba!”
“Người thứ ba!”
“Người thứ mười lăm!”
Giọng Diệp Bắc Minh như tiếng thần chết điểm danh đòi mạng người.
Mồi một câu đều có một người lên đường.
Trong góc tối.
Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn nói: “Chị, chị xem kìa?”
“Em đã nói thằng nhóc đó không đơn gián rồi mà, hồi ở Ma giới em mới chỉ gặp thôi!”
“Khi ấy cậu ta dựa vào thực lực cảnh giới Giới Chủ bùng nố giết cành giới Tạo Hóa tức khắc!”
“Nhưng thực lực cậu ta hôm nay hình như… ừ thì…”
Sờ Sở sờ cằm nói: “Hình như yếu hơn một chút hồi còn ở Ma giới!”
Bên cạnh sở sở là một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc đang bay lơ lửng.
Cô gái đó nhíu mày nói: “Cảnh giới Giới Chủ giết cánh giới Chân Linh trong nháy mắt đã mạnh lắm rồi!”
“Cậu ta có tư cách thành hạt giống cấp ba!”
“Nhưng mà, chị vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trên người cậu ta!”
Trong tay cô gái là một mô hình tháp Càn Khôn Trấn Ngục thu nhỏ.
Cô gái cúi đầu nhìn xuống.
Cái tháp ấy vẫn âm đạm không có phân ứng gì trước mặt Diệp Bắc Minh.
Sở Sở khó hiểu: “Vậy nên tháp Càn Khôn Trấn Ngục không có trên người cậu ta ư?”
Cô gái xinh đẹp kia nhẹ nhàng gật đ‘âu: “Chắc là thế, nếu nó ở trên người cậu ta”.
“Thì vật ấy sẽ có phản ứng!”
Bỗng nhiên.
Cô gái cảnh báo: “Có người đến đây, là cánh giới Tạo Hóa!”
“Người thứ hai mươi ba!”
Diệp Bắc Minh giẫm chân, một lão già cánh giới Chân Linh chết không nhâm mắt.
Những trưởng lão còn lại sợ hết hồn liên tục lùi về sau, căm phẫn nhìn anh: “Diệp Bắc Minh, cậu điên rồi!”
“Chúng tôi chi đánh người phụ nữ và con gái cậu thôi mà cậu tính quét sạch Thanh Vân Môn đấy à?”
Diệp Bắc Minh quát to: “Sai rồi, không phải quét sạch!”
“Mà là huyết tế!”
“Gậy ông đập lưng ông thôi!”
Bỗng nhiên.
Một giọng nói già nua vang lên: “Huyết tê’ Thanh Vân Môn ư? Diệp Bắc Minh, cậu quá kiêu ngạo rồi đó!”
“Từ khi Thanh Vân Môn thành lập cho tới nay còn chưa ai dám nói sẽ huyết tế Thanh Vân Môn đâu!”
Một ông lão bay lên trời.
Tóc bạc đồng nhan, không giận tự uy.
Ông ta nhìn thoáng qua người trên Thải Hà Phong: “Đúng là lũ vô dụng, mấy chục cánh giới Chân Linh mà lại đánh không lại một cánh giới Giới Vương!”
Mọi người vừa thấy ông lão đó thì đều kích động quỳ xuống: “Lão tổ tông, người đến đây rồi!”
“Nếu người không đến thì chúng tôi sẽ hy sinh hết mất!”
“Chúc trưởng lão, Bạch trướng lão, Tiền trưởng lão và Tống trường lão đều đã chết hết trong tay tên nhóc kia rồi ạ!”
“Lão tổ, thủ đoạn của cậu ta quá tàn nhẫn, mong lão tổ làm chủ cho chúng tôi!”
Mười mấy người may mắn sống sót đỏ mắt nói.
Bọn họ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.
Diệp Bẳc Minh nhìn sang ông lão kia: “Cảnh giới Tạo Hóa à?”
Người nọ chính là lão tổ của Thanh Vân Môn, Yến Cửu Châu.
Yến Cửu Châu nhìn xuống Diệp Bắc Minh, lạnh nhạt nói: “Cậu còn biết tới cánh giới Tạo Hóa luôn à!”
“Nhưng mà nó lại không liên quan gì tới việc cậu có chết hay không!”
Ông ta nhẹ nhàng đưa tay lên, hướng về phía Diệp Bắc Minh.
Một luồng áp lực bùng nổ cuồn cuộn như sóng thần, dòng không khí quay cuồng.
Trong chốc lát, mây đen tan biến, Diệp Bẳc Minh vung kiếm lên đỡ đòn.
Rầm!
Dư chấn ầm ‘âm, khói bụi mịt mù.
Đợi đến khi khói bụi dần tán ra.
Lúc ấy.
Hai chân Diệp Bắc Minh cắm sâu vào trong lòng đất, một cái khe rãnh khủng khiếp dài cá trăm mét xuất hiện.
Cánh tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hơi run lên.
Lục phú ngũ tạng đau đớn.
“Phụt!”
Anh phun ra một ngụm máu tươi.
Diệp Thanh Lam biến sắc: “Minh Nhi!”
Dạ Huyền bước tới bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Con à, con sao rồi?”
“Tiếu sư đệ!”
Lục Tuyết Kỳ, Khương Tử Cơ và Thiên Nhận Băng hớt hải chạy tới.
Bọn họ kiểm tra một hồi rồi biến sắc: “Tiểu sư đệ, em bị thương rồi…”