Sát ý lạnh băng bao phủ toàn bộ những người có mặt.
Mấy trăm người tu võ bậc thánh trớ lên lại không có ai dám phát ra một tiếng nào!
Ba!
Hai!
Ngay khi tiếng một vừa vang lên.
Tông chủ của Ly Hỏa Tông đã lao tới dưới chân Diệp Bắc Minh, hai đầu gối đập mạnh xuống đất.
Mặt đất nứt ra một khe nứt lớn: “Tại hạ là Thạch Thiếu Giang, hy vọng có thế trớ thành người hầu của đại nhân!”
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều im lặng nhìn nhau.
Ngay sau đó.
“Tại hạ Vương Kiếm Sinh, môn chủ của Bạch Hổ Môn nguyện ý kết khế ước linh hồn, từ nay về sau, Bạch Hổ Môn trở thành tông môn phụ thuộc của Thanh Huyền Tông!”
“Giáo chủ Tiệt Thiên Giáo Lý Phượng Hoa nguyện sống chết đi theo đại nhân!”
“Tất cả người của Tiệt Thiên Giáo quỳ xuống cho tôi. Còn không mau tham kiến!”
Mấy trăm người lần lượt quỳ xuống dưới chân của Diệp Bắc Minh!
Tất cả đều chọn thần phục!
Ánh mắt Lãnh Nguyệt đỏ bừng, hô hấp trở nên dồn dập nhìn cảnh này: “Chỉ mới có chừng đó thời gian mà Minh Nhi đã đưa Thanh Huyền Tông đạt đến đẳng cấp mà tổ sư của Thanh Huyền Tông còn chưa từng đạt đến!”
Sát Chủ hít một hơi thật sâu nói: “Thủ đoạn của thằng nhóc này thật cứng!”
Lúc này tại gia tộc Thượng cổ, nhà họ Chu.
Hôm nay là đại thọ năm nghìn tuổi của Chu Hiếu Thiên, khách khứa từ các thế lực lớn nối đuôi nhau tiến vào nhà họ Chu.
Ngoài cửa lớn nhà họ Chu.
Hàng trăm vạn người tu võ tập trung tại đây, mặc dù tỷ lệ được tiến vào cổng chỉ khoảng một phần trăm.
Nhưng mọi người vẫn đến không biết mệt!
Vô số ánh mắt nhìn về phía nhà họ Chu.
Bổng nhiên.
Đứa bé giữ cửa nhà họ Chu hô lớn: “Chường môn của Thần Kiếm Môn đến tặng một thanh thần kiếm chúc thọ lão gia năm nghìn tuổi!”
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Ngay sau đó tiếng ồn ào nổ ra, vô số khách khứa hâm mộ đỏ mắt.
Tất cả đều đang nhìn châm chằm vào ba mươi sáu người đang nâng một hộp kiếm!
“Không hổ danh là Thần Kiếm Môn!”
“Thật sự là dùng một thanh thần khí đế chúc thọ ư?”
“Thật sự là quá giàu rồi! Móa nó!!!”
Mọi người đều ăn mặc xuề xòa, tim đập loạn xạ.
Đứa bé giữ cửa tiếp tục hô to:
“Đại biếu trẻ tuổi của gia tộc Đạm Đài, Đạm Đài Trần, Đạm Đài Lâm đến chúc thọ, gia tộc Đạm Đài tặng một khối Thạch Tủy mười nghìn năm!”
Vãi!
Thạch Tủy vạn năm!
“Thứ này còn quý hơn cả thần khí ấy chứ!!!’’
“Gia tộc Đạm Đài không hổ là gia tộc Thượng cổ, bên trong ẩn dấu quá nhiều thứ!”
Vô số người nhìn về phía Đạm Đài Lâm và Đạm Đài Trần.
Đạm Đài Trần đây kiêu ngạo, nhỏ giọng thì thầm: “Đúng là lũ nhà quê chưa thấy qua việc đời bao giờ!”
Đạm Đài Lâm cau mày khiển trách: “Chỗ này nhiều người hỗn tạp, đừng làm mất mặt gia tộc!”
“Biết rồi”.
Đạm Đài Trần qua loa đáp lại.
Cùng lúc đó giọng nói hưng phấn của đứa bé giữ cửa lại vang lên.
“Gia tộc Thượng cổ, Chu Đỗ Di của nhà họ Chu đến, tặng một viên thượng cổ tẩy tủy đan!”
“Thượng cổ tẩy tủy đan?”
Hàng triệu võ giả ở trước cổng ngạc nhiên.
Ngay sau đó.
“Ôi!”
Tiếng hít sâu đồng loạt vang lên.
“Thượng cổ tẩy tủy đan có thế tấy cân phạt tủy của người tu võ, từ đó làm thay đổi thiên phú tu võ!”
“Thứ này thật sự là tiên đan a!”
“Móa nó!!!Đồ quý cỡ này mà nhà họ Chu nỡ đem tặng ư?”
Rầm!
Đạm Đài Lâm và Đạm Đài Trần bồng nhiên nhìn về phía Chu Đỗ Di.
Đạm Đài Trần nói trước: “Phải cô ta không?”
Ánh mắt Đạm Đài Trần ánh lên vẻ nguy hiểm: “Nghe nói gần đây nhà họ Chu tìm được một đứa con rơi, hình như là một vị Thiên nữ!”
Đạm Đài Trần lạnh giọng nói: “Thiên nữ không dễ tìm như vậy đâu!”
Đạm Đài Trần cười nhạt: “Vân dề tìm, Đạm Đài Yêu Yêu chẳng phải là…”
“Câm mồm!”
Đạm Đài Lâm quát lớn cắt ngang lời của Đạm Đài Trần.
Cô ta căng thẳng nhìn xung quanh.
Bất chợt họ cảm thấy ánh mắt của mấy lão già đang nhìn về phía mình!
Đạm Đài Lâm giận tái mặt: “Nếu dám tiếp tục nói hươu nói vượn, làm lộ chuyện này ra”.
“Thì tôi sẽ về báo với gia chủ, lột da cậu đấy!”
Đạm Đài Trần sắc mặt trắng bệch, gã cũng biết mình nói ra lời không nên nói.
“Chị Lâm, xin chị đừng nói chuyện này cho gia chủ…”
Hừ!
Đam Đài Lâm hừ lạnh.
“Minh chủ của Võ Đạo Minh, Tôn Kiếm Khung và các vị nguyên lão đến!”
“Tông chủ của Bách Quỷ Tông và các vị trưởng lão đến!”
“Tông chủ của Huyết Vân Tông đến…”
Khách khứa càng lúc càng đông.
Mọi người tiến vào sảnh chính của nhà họ Chu.
sảnh chính này còn hoa lệ hơn cả hoàng cung, chỉ riêng sảnh chính đã đủ để chứa hàng chục nghìn người.
Chu Hiếu Thiên ngồi ở vị trí chủ nhà nhận lời chúc mừng từ mọi người.
Chu Hoàng xinh đẹp đứng một bên tiếp khách.
Bồng nhiên, ánh mẳt của Đạm Đài Lâm dừng lại trên người một lão giả mặc đồ đèn: “Khí tức thật mạnh!”