Hai người kia thì thoi thóp.
Những người tu võ còn lại bị má*u độc tạm thời ép lùi lại!
Lúc này, trong hình xuất hiện một bóng dáng mang đi hai người.
Thân thể Diệp Bắc Minh run lên: “Nữ hoàng Tu La! Là cô ta?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt cười: “Nhóc, vận may của cậu cũng không tệ lắm”.
“Nếu nữ hoàng Tu La đã bằng lòng ra tay, hai vị sư tỷ này của cậu dù có bị phế đi, nhưng đại khái sẽ không ch*ế.t!”
Diệp Bắc Minh gật gật đầu.
Hai vị sư tỷ không có việc gì, thế mẹ anh thì sao?
“Đi!”
Không chút do dự, anh bước thẳng vào trong Vạn Độc cốc.
Một tiếng sau, Diệp Bắc Minh an toàn đi ra khỏi Vạn Độc cốc: “Nhóm mẹ tôi cũng đều không ch*ế.t ở Vạn Độc cốc, quả là một tin tức tốt!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Nhóc, lần này cậu yên tâm rồi chứ?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Nhưng mà, các cô ấy ở đâu?”
Đột nhiên.
Ánh mắt của anh liếc nhìn về một phía nào đó: “Ra đây!”
“Quả nhiên là cậu, cậu thật sự không ch*ế.t!”
Một cô gái cực đẹp bước tới, gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ kích động.
Diệp Bắc Minh khá bất ngờ: “Là cô?”
Diệp Nguyệt Thiền nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ Tông hủy diệt, là do cậu làm phái không?”
Diệp Bắc Minh không trả lời cô ta.
Diệp Nguyệt Thiền hít sâu một hơi, lồng ngực kịch liệt phập phồng: “Bên trong Thiên Ma cốc, toàn bộ yêu thú đã ch*ế.t, có người nhìn thấy một bóng người đi ra khỏi Thiên Ma cốc!”
“Người kia, cũng là cậu?”
Sau khi biết được những tin tức này, cô ta lập tức suy đoán Diệp Bắc Minh đã trở lại.
Vậy nên cô ta trước một bước đi đến bên ngoài Vạn Độc cốc, không ngờ thật sự đụng phải Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh không thèm trả lời cô ta, xoay người rời đi.
Diệp Nguyệt Thiền lập tức la lên: “Diệp Bắc Minh, tôi biết tung tích của mẹ cậu!”
“Cô nói cái gì?”
Diệp Bắc Minh lập tức quay đầu, xuất hiện trước người Diệp Nguyệt Thiền.
Anh duỗi tay bóp lấy cần cổ mềm mại của cô ta!
Cảm giác hít thở không thông đánh úp lại!
“Nói! Mẹ tôi ở đâu?”
Diệp Nguyệt Thiền đau đến suýt chảy nước mắt: “Cậu… Cậu quá đáng, tôi đã cứu mẹ cậu!”
“Thế mà cậu dám đối xử với tôi như vậy!”
Diệp Bắc Minh sững sờ, vội vàng buông tay: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Diệp Nguyệt Thiền trừng mắt nhìn Diệp Bâc Minh.
Mới vừa rồi, cảm giác bị sát khí khóa chặt trong nháy mắt khiến cô ta tưởng mình sẽ ch*ế.t!
“Đi một chuyến đến Thánh Vực với tôi thì cậu sẽ biết, có điều mặc dù tôi cứu được mẹ cậu, nhưng tình huống của bà ấy không hề lạc quan!”
Thánh Vực, nhà họ Diệp Thái cổ.
Chồ sâu trong một cấm địa.
Nơi này cực kỳ lạnh lẽo, mang lại cảm giác như thể xương cốt bị nứt ra vì đóng băng!
Diệp Nguyệt Thiền dẫn Diệp Bắc Minh đi vào trong một hầm băng, cảnh tượng trước mắt khiến toàn thân anh run lấy bấy!
Bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ!
Ngũ sư tỷ Khương Tứ Cơ!
Nhị sưtỷ Thiên Nhận Băng!
Mẹ anh Diệp Thanh Lam!
Bốn người bị hàn băng phong ấn, hơi thở vô cùng yếu ớt!
Nhưng cũng may vẫn còn một hơi thở!
Giọng nói của Diệp Bắc Minh khàn khàn: “Lục sư tỷ, Tứ sư tỷ và Đại sư tỷ của tôi đâu?”
Diệp Nguyệt Thiền lắc đầu: “Không biết!”
“Là tôi mang các cô ấy ra khỏi Vạn Độc cốc, lúc phát hiện ra các cô ấy, khắp người họ bò đầy độc trùng!”
“Dù là thần y tốt nhất nhà họ Diệp cũng không thể hoàn toàn hóa giải hết kịch độc trên người các cô ấy!”
“Tôi chẳng có cách nào, nên đành để lão tổ dùng huyền băng chục nghìn năm phong ấn các cô ấy, khiến độc tố lan tràn chậm hơn một chút…”
Cô ta còn chưa nói xong.
Lòng bàn tay Diệp Bắc Minh chợt bốc lên ngọn lửa hừng hực!
Xèo!
Dưới tác dụng của Phần Thiên Chi Diễm, huyền băng chục nghìn năm lập tức hòa tan!
Diệp Nguyệt Thiền vô cùng hoảng sợ: “Diệp Bắc Minh cậu điên fôi!”
“Một khi huyền băng chục nghìn năm hòa tan, kịch độc trên người các cô ấy sẽ lập tức lan ra khắp người!”
“Đến lúc đó dù là Đại La thần tiên tới cũng không cứu được bọn họ!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Đại La thần tiên không cứu được, nhưng Diệp Bắc Minh tôi có thể cứu sổng!”
Vừa dứt lời, Phần Thiên Chi Diễm ngưng tụ lại một chỗ, hóa thành vô sổ cây “châm lửa” chui vào trong cơ thể mẹ anh và mấy người sư tỷ.
Sau đó, Diệp Nguyệt Thiền thấy được cảnh tượng suốt đời khó quên!
Khí đen trên thân đám người Diệp Thanh Lam đang nhanh chóng biến mất!
Ngân ngủi mười lần hô hấp, thê’ mà tất cả các cô ấy đều tỉnh lại!
“Trời ạ!”
Diệp Nguyệt Thiền gẳt gao che miệng: “Sao có thế chứ!”
“Kịch độc đến cả thần y nhà họ Diệp mình cũng đành bó tay, cậu ta lại có thế hóa giải trong chớp mắt?”
“Rốt cuộc tên này còn có thủ đoạn và bản lĩnh gì mà mình không biết?”
Diệp Nguyệt Thiền chịu chấn động cực kỳ lớn!
Một âm thanh suy nhược vang lên: “Minh Nhi…”
Diệp Bắc Minh lập tức tiến lên, đỡ Diệp Thanh Lam ngồi dậy: “Mẹ!”
“Tiểu sư đệ…”
Lục Tuyết Kỳ, Khương Tử Cơ, Thiên Nhận Băng đỏ bừng hai mắt, nước mắt chảy ròng ròng.
“Như Yên ch*ế.t rồi, Tiểu cửu ch*ế.t fôi, Như Khanh cũng đã ch*ế.t…”
“Hu hu, Tam sư tỷ chảy khô má*u độc toàn thân…”