Chương 1382: Vị sư phụ thứ 100, thức tỉnh!
Giống như một lớp giấy dán cửa sổ bị chọc thủng vậy!
Diệp Bắc Minh đột nhiên mở mắt ra: “Đây chính là cảnh giới Chân Linh sao?”
“Mình cảm thấy huyết dịch trong cơ thể giổng như Chân Long uy nghiêm vậy!”
Giơ tay lên ngưng tụ thành một quyền rồi tung ra!
Hú!
Một con Huyết Long đột nhiên bùng nổ, đáp xuống dãy núi cách đó hàng ngàn mét!
Bùm?
Một vết nứt dài hơn một ngàn mét xuất hiện!
Sắc mặt Diệp Bắc Minh kích động: “Mẹ kiếp! Một cú đấm này có thể đánh chết cảnh giới Chúa Tể sao?”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lập tức vang lên: “Tiểu tử, chúc mừng!”
“Khu vực chung cực bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục cuối cùng đã mở, cậu có thế tiến vào!”
Diệp Bắc Minh hơi sửng sốt: “Tiếu
Tháp, khu vực chung cực là gì?”
“Sao trước đây tôi chưa từng nghe qua bao giờ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chỉ thốt ra một câu: “Cậu đi thì biết!”
Lập tức, khi tức biến mất.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc!
Một suy nghĩ trong đẫu tiến vào thế giới bên trong tòa tháp.
Trước mắt trở nên mơ hô!
Một giầy tiếp theo, Diệp Bắc Minh xuất hiện trong không gian tối tăm.
“Nghĩa địa?”
Diệp Bắc Minh sợ hãi: “Tiểu Tháp, chuyện gì thế này?”
“Tại sao bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại có nghĩa địa vậy?”
Dõi mắt nhìn xung quanh, phía trước có mấy trăm ngôi mộ rậm rạp!
Chỉ có tấm bia mộ dưới chân lóe lên ánh sáng mờ nhạt!
Nhưng phần còn lại của bia mộ chỉ là một mảnh u ám!
Chỉ cần liếc nhìn một cái đã có cái nhìn sơ bộ về tất cả các bia mộ!
Thậm chí, anh còn nhìn thấy tên của
Tam Hoàng Ngũ Đê’ của Hoa tộc!
Diệp Bắc Minh vô cùng kình ngạc: “Tiểu Tháp, chuyện này là thê’ nào? Chẳng lẽ Tam Hoàng Ngũ Đế của Hoa tộc đều được chồn cất ở đây sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mỉm cười: “Tiểu tử, đây là bia mộ của những chủ nhân trước đây của bốn tháp!”
“Bọn họ đã qua đời nên mới được chôn cất ở đây?”
“Nếu như cậu chết thì cậu cũng sẽ có một chỗ nho nhỏ ở nơi này!”
“Cái gì?”
Thân thể của Diệp Bắc Minh run lên, sau lưng toát ra một luồng khí lạnh vô tận.
Tất cả các chủ nhân trước đây của tháp Càn Khôn Trấn Ngục đều đã qua đời sao?
Hơn nữa, toàn bộ bia mộ đều nằm trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục?
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Tiểu Tháp, sao trước đây ông không nói cho tôi biết?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ cười: “Trước đáy cậu còn chưa đủ tư cách, nhưng hiện tại thì đã đủ rồi”.
Diệp Bắc Minh biết tất cả những điều
này là do mình đã tiến vào cảnh giới Chân Linh!
Có lẽ.
Cảnh giới Chân Linh là một ngưỡng cửa!
Anh nhìn dọc theo nghĩa trang, chỉ thấy rất rậm rạp!
Nơi đây có hàng trăm tấm bia mộ, dưới mỗi tấm bia mộ đều là một nhân vật lớn với lai lịch tuyệt đỉnh kinh khủng!
Phía cuối nghĩa địa có chín ngôi mộ xếp thành một hàng.
Chữ viết trên đó đã bị mờ, không thế nhìn rõ từng chữ một.
Diệp Bắc Minh muốn tiến vào nghĩa địa, đọc rõ ràng từng chữ trên bia mộ!
Từng bước tiến lên!
Một luồng sức mạnh cực kỳ cường đại đã ập đến, ngăn chặn anh lại.
Cho dù như thế nào đi nữa cũng không thể tiến về phía trước!
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Đồ nhi, đã lâu không gặp!”
“Sư phụ từng nói có một ngày chúng ta sẽ có thể gặp lại, ngày này cuối cùng cũng đâ tới!”
Một giây tiếp theo.
Một mộ bia ở bên rìa nghĩa địa đã sáng lên!
Bia mộ vốn dĩ ảm đạm không ánh sáng đột nhiên trở nên cực kỳ chói mắt!
Trong nháy mắt, tấm bia mộ này đã trở thành nhân vật chính của toàn bộ nghĩa địa.
Diệp Bắc Minh nhìn lại, không khỏi kinh ngạc: “Thần Chủ Tuyệt Thế sư phụ?”
Trên mộ bia có khắc sáu chữ “ngôi mộ Thần Chủ Tuyệt Thế”.
Đây là phần mộ của vị sư phụ thứ 100 của anh, Thần Chủ Tuyệt Thế?
Một cái bóng xuất hiện phía trên ngôi mộ!
Ngưng tụ thành hình dáng của một người đàn ông trung niên, không giận tự uy: “Đồ nhi, nhiệm vụ mà ta giao cho con, con đã hoàn thành ra sao rồi?”
“Chuyện này…”
Diệp Bắc Minh hơi sửng sốt.
Thần Chủ Tuyệt Thế đã từng căn dặn Diệp Bắc Minh phải chăm sóc con gái của ông ấy!
Nhìn thấy biểu hiện của Diệp Bắc Minh, sâc mặt già nua của Thần Chủ Tuyệt Thế trẵm xuống: “Thế nào? Con
không làm sao?”
Diệp Bắc Minh có chút lúng túng: “Sư phụ, người nghe con giải thích”.
“Ba năm trước, con và Nhan cò nương cùng nhau tiến vào thần miếu của chiến trường Thái cố, sau đó thần miếu đã sụp đổ!”
“Trước khi chiến trường Thái cổ bị phong ấn, nữ hoàng Tu La đã cứu được Nhan cô nương, con đã hỏi qua nữ hoàng Tu La!”
“Nhan cô nương đã rời khỏi Ma giới!”
Thần Chủ Tuyệt Thế nhíu chặt mày: “Cho nên con khồng đi tìm con bé?”
Trong giọng nói có chút không vui.
Còn mang theo cảm giác trách móc!
Diệp Bác Minh rất xấu hổ: “Sư phụ, lúc ấy cha mẹ con đã gặp nguy hiếm”.
“Hơn nữa con còn bị những chuyện khác quấy rầy, cho nên…”
“Hừ!”
Thằn Chủ Tuyệt Thế hừ lạnh một tiếng: “Tiếu tử thúi, những chuyện con đã hứa với ta nhưng lại không làm được!”
“Con thật quá đáng trong chuyện này!”
Diệp Bắc Minh quỳ một chân trên
mặt đất: “Sư phụ, đồ nhi đã không làm tốt chuyện này!”
“Đồ nhí bảo đảm, sau khi rời khỏi Thiên Uyên, con nhất định sẽ tìm được Nhan cô nương!”
Thần Chủ Tuyệt Thế không nói câu nào.
Hư ảnh trực tiếp biến mất, ngôi mộ của ông â’y cũng dần mờ đi!
“Sư phụ?”
“Sư phụ…”
Cho dù Diệp Bắc Mình có kêu gào như thế nào đi chăng nữa thì Thần Chủ Tuyệt Thê’ cũng không có ý định ra ngoài!
Diệp Bắc Minh đứng dậy: “Tiếu Tháp, ông có thể tìm được khí tức của Nhan cô nương không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đế tôi tìm thử xem?”
Môt lát sau.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK