Lăng Vận Nhi sợ tới mức hét lẽn một tiếng, trốn sau lưng Lăng Yên.
Lăng Yên nuốt nước bọt một cái: “Không dám!”
Đột nhiên.
Gào!
Một tiếng gào thét như đang rít gào vang lên!
Ầm!
Không gian xung quanh chấn động.
Gió lớn điên cuồng thối quét, như đang tấu lên một khúc ca tử vong!
Nhìn thấy uy thế khủng bố trước
mắt.
Vẻ mặt Ngạo Cửu Thiên trở nẽn nặng nề: “Thứ bên trong đó ngày càng nóng nảy, chắc nó sẽ không lao ra đây chứ?”
Con mẳt không có đồng tử của Lãnh Vô Thần nhìn sang, quả quyết ỉẳc đầu: “Không thể nào, thứ đó bị phong ấn không chỉ là mấy năm!”
“Từ khi vùng đất Nhật Lạc này tồn tại nó đã bị phong ấn ở đó rồi, sao mà lao ra ngoài này được?”
“Nói cũng đúng!”
Ngạo Cửu Thiên thở hắt ra một hơi.
Cơ thế mềm mại của Lăng Vận Nhi không nhịn được sợ run: “Chị Lăng Yẽn, rốt cuộc dưới lòng đất này có thứ gì thế?”
Lăng Yên e dè liếc nhìn Ma Quật một cái: “Thứ có thể hủy diệt cả vùng đất Nhật Lạc này!”
“Được rồi, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi!”
“Dạ!”
Lăng Vận Nhi không dám nhiều lời thêm nữa.
Lăng Yên lấy ra một tấm bài vị, châm một nén nhang, cùng một xấp tiền giấy: “Em trai, chị sẽ đưa Diệp Bắc Minh xuống đó gặp em ngay!”
“Chị sẽ cho em tận mẳt nhìn thấy tên khốn đó chết như thế nào!”
Gương mặt xinh đẹp của Lăng Vận Nhỉ bên cạnh trằng bệch.
Lòng căng thẳng đến cực điếm: “Anh Diệp, anh đừng tới, anh nhất quyết không được tới!”
Cùng lúc đó, ở cách chỗ họ ba mươi cây số.
Diệp Bẳc Minh đang dùng tốc độ cực nhanh tới gần Ma Quật.
Đột nhiên, tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm tới: “Này nhóc, phía trước có nguy hiểm!”
Diệp Bắc Thần dừng lại: “Nhận ra rồi, có người mai phục!”
Tháp Càn Khôn Trần Ngục nói: “Ngoài sáng có hai cảnh giới Thần Vương hậu kỳ, trong tối có mười bảy cảnh giới Thánh Chủ!”
“Tháp tôi đã nhận ra, chắc chắn là nhắm vào cậu”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, giọng nói nghiêm túc: “Nếu ông dồn hết sức thì có thế giết hết được không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cảnh giới Thánh Chủ thì không thành vấn đề, nhưng cảnh giới Thần Vương!”
“Dồn hết chân nguyên cậu đang có, cùng lắm cũng chỉ giết chết được một người trong đó!”
“Giết hai người cùng lúc là không thế, chân nguyên của cậu không đủ!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Sao lại như thế?”
“Tôi vừa thăng cấp lên một cảnh giới lớn, cho ông dồn hết sức vẫn khỏng thế giết cả hai cảnh giới Thần Vương hậu kỳ ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận phản bác: “Này nhóc, cảnh giới Thánh cùng với cảnh giới Thần Vương chí chênh nhau một cảnh giới lớn, nhưng chênh lệch là rất nhiều nhé!”
“Có thể sử dụng đến chữ “Thần” thì liệu có thể bình thường được chắc?”
“Cảnh giới Thánh Chủ đính phong cùng với Thần Vương mà so ra thì như một đứa trẻ con với một Tông Sư võ đạo vậy!”
“Căn bản không thế đứng chung một hàng!”
“Hơn nữa, cậu phải nhớ kỹ, không phải là tòa tháp này bất lực, mà là bản thân cậu bất lực!”
Khóe môi Diệp Bẳc Minh giật giật: “Tôi chỉ tiện miệng nói vậy thôi, có cần phải xúc động đến thế không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh: “Cậu đang sỉ nhục cái tháp này đấy!”
Diệp Bắc Minh lập tức nói sang chuyện khác: “Nếu như tôi dùng dị hỏa thì có thể đốt cháy hết họ không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nói thế cũng nói, dị hỏa và kiếm Đoạn Long thôi là đủ đế giết chết chúng trong giây lát rồi!”
“Nhưng mà cảnh giới Thần Vương hậu kỳ có tính cảnh giác rất cao, cậu đến gần họ ba mươi mét thôi là họ đã có thế cảm nhận được nguy cơ rồi!”
“Thế nên, trừ khỉ tốc độ của cậu vô cùng nghịch thiên, có thể nhanh chóng giết chết hai cảnh giới Thần Vương hậu kỳ trong chốc lát!”
“Không thì cậu đừng có mà mơ!”
“Gia tăng sức mạnh của bản thân vẫn là cách tốt nhất!”
Diệp Bắc Minh nói thầm: “Hồi xưa ông có nói vậy đâu!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mà có mắt thì chẳc chắn trợn trắng cả tròng, nói: ‘Thằng ranh nhà cậu vượt cấp giết người riết quen rồi phải không?”
“Nếu cậu cẳn nuốt thêm một chút căn nguyên cho cái tháp này thì tỏi đã sớm hồi phục được sức mạnh ghê gớm hơn rồi!”
“Tháp nhà tội theo cậu ăn một bữa no hết ba bữa đói rồi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Tóm lại, muốn vượt cảnh giới giết chết Thần Vương hậu kỳ là rất khó, vô cùng khó!”
“Hiểu rồi, thế thì tôi dùng chút não
vậy”.
Diệp Bầc Minh nghĩ tới điều gì đó.
“Lăng Vận Nhi cũng có mặt ờ đó, hơi phiền phức”.
Đột nhiên…
Gào!
Tiếng rít gào vang lên!
Diệp Bẳc Minh bỗng tái mặt: “Đó là…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng thốt lên: “Má!”
Một người một tháp, trăm miệng một lời: “Tiếng rồng ngâm!”
Diệp Bắc Minh hoảng hốt: “Sao lại như thế? Âm thanh đó chính là tiếng rồng ngâm!”
“Hơn nữa nghe không giống tiếng vọng của đồ đằng hay công pháp gì!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nghiêm trọng: “Đó là một con rồng sống, nhưng nghe tiếng…”
“Thì hình như… Là suy yếu lắm rồi!”
“Chân long sống?”
Diệp Bắc Minh sợ run hết cả người, vẻ mặt không dám tin!
Cả anh cũng phải nuốt nước bọt một cái!
Anh là người Long Quốc, rồng chính là biếu tượng của Long Quốc.
Sao anh có thế không xúc động?
Hơi thở anh trở nên dồn dập: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ỏng nói thật chứ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nẽn nặng nề: “Ắt hẳn là thật!”
Má!
Diệp Bắc Minh xúc động: “Đi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Chờ đã, cậu cứ thế mà chạy qua đó thì có khác gì đi chịu chết đâu?”
Diệp Bẳc Minh suy nghĩ một lát, lấy mặt nạ ra đeo lên.
Lại trùm thêm áo choàng đen, đi về phía Ma Quật!
Ma Quật.
Lăng Yên đi qua đi lại, mày nhíu chặt lại một chồ: “Sao vằn chưa tới vậy? Chẳng lẽ tên đó phát hiện nguy hiểm rồi?”
“Không đúng! Sao mà tên đó biết được?”
Đột nhiên.
Bầu trời trên cao, một bóng người nhanh chóng lao tới.
“Diệp Bắc Minh?”
Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Một bóng người đeo mặt nạ đen, khoác áo choàng đen, cầm trong tay lưỡi hái lao tới.
Không phải Diệp Bắc Minh!