Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu, chỉ vào nền đất trong phòng làm việc.
Lúc này, điện thoại của Hạ Nhược Dư gửi đến một tin nhân, sau khi đọc xong cô ấy mỉm cười: “Lát nữa tập đoàn Tuyết Minh mở họp báo, cổ đông lớn đứng phía sau anh có muốn đi cùng em không?”
“Được, dù sao cũng rảnh rỗi”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Hai người nhanh chóng đi đến hội trường buổi họp báo.
Rất nhiều phóng viên trong và ngoài nước cũng đã đến.
Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến thay phiên nhau lên sân khấu phát biểu, tuyên truyền một vài sản phẩm làm đẹp của tập đoàn Tuyết Minh.
Trong đó có cách điều chế đan Dưỡng Nhan và đan Định Nhan Diệp Bắc Minh cho các cô.
Tách tách tách!
Camera chụp không ngừng.
Cảnh tượng vô cùng lớn.
Một vài blogger làm đẹp có tiếng và chuyên mục thời trang đều được mời qua đây.
Tham gia buối họp báo lần này!
Một phóng viên giơ micro xảo quyệt hỏi: “Chủ tịch Hạ, đan Dưỡng Nhan và đan Định Nhan của tập đoàn Tuyết Minh các cô sao giống y hệt tên của tập đoàn Thiên Hương ở Trung Hải vậy?”
Hạ Nhược Tuyết mỉm cười đáp: “Cái này có gì đâu, cũng không phải cùng một sản phẩm”.
“Không thể nói nhà bạn bán son, sản phẩm nhà tôi không thể tên là son môi được”.
Phóng viên này lại hỏi mấy câu đểu cáng.
Rõ ràng đến có chuẩn bị.
Hơn phân nửa là cố ý gây chuyện.
Diệp Bắc Minh ngồi trong đám người, không đế trong lòng.
Điều này cũng bình thường thôi, cơ bản đều sẽ có phóng viên đến gây khó khăn.
Hạ Nhược Tuyết có thể giải quyết được.
Lôi kéo mấy phen, Hạ Nhược Tuyết đều trả lời cảu hỏi một cách hoàn mỹ.
Mười mấy phóng viên thay nhau ra trận. Diệp Bắc Minh cảm thấy có chút nhàm chán.
Chuấn bị tiến vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở tầng thứ tư.
Đột nhiên.
Một tiếng cười lạnh truyền tới: “Ha ha, chủ tịch Hạ, nhưng đan Dưỡng Nhan và đan Định Nhan lại khõng giống son
“Chúng tôi nhìn cách điều chế sản phẩm của tập đoàn Tuyết Minh, sản phẩm các cô công bố”.
“Giống y đúc của tập đoàn Thiẽn Hương chúng tôi, đây là mấy người sao chép!”
Soạt!
Tất cả mọi người đều quay đầu.
Ngụy Tử Khanh dân theo một đám phóng viên sải bước vào hội trưởng buổi họp báo.
“Là Ngụy Tử Khanh!”
“Sao cỏ ta lại tới đây?’
“Nghe nói cô ta đã trở thành chủ tịch của dược phẩm Thiên Hương, đạp em họ Ngụy Thản Nhiên của mình xuống”.
Có mấy blogger thấp giọng bàn luận.
Diệp Bắc Minh nhướng mày nhìn sang.
Hạ Nhược Tuyết mỉm cười nói: “Chủ tịch Ngụy, cô đùa sao”.
“Đan Định Nhan và đan Dưỡng Nhan là phương thuốc một người bạn cho tôỉ, sao lại là của dược phẩm Thiên Hương các cô vậy?”
‘Hừ!
Ngụy Tử Khanh hừ lạnh.
Tay hất lên.
Nam thư ký bên cạnh tiến đến.
Trong tay cầm một chồng văn kiện được photocopy lại, chia cho tất cả mọi người ở đây đọc.
Giọng nói Ngụy Tử Khanh lạnh như băng vang lên: “Mọi người đều nhìn thấy rồi chứ, nửa tháng trước dược phẩm Thiên Hương của tôi đã ghi danh cách điều chế và tên thuốc đan Dương Nhan và đan Định Nhan”.
“Bây giờ tập đoàn Tuyết Minh mở họp báo, không phải sao chép thì là gì?”
“Hành động này quả thật ghê tởm”.
Cái gì?
Hạ Nhược Tuyết sững sờ.
Nhìn tài liệu trong tay.
Quả nhiên.
Đan Dưỡng Nhan và đan Định Nhan đã được ghi danh.
Cách điều chế cũng giống nhau như
đúc!
Cô ấy nghi ngờ nhìn về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy: “Phương thuốc này là của tôi, tôi tặng cho Ngụy Yẽn Nhiên sử dụng, không nói để cỏ ta ghi danh?”
Ngụy Tử Khanh cười: “Anh Diệp, anh nói là mình tặng, ai tin chứ?”
“Đan Định Nhan và đan Dưỡng Nhan đủ khiến phụ nữ điên cuồng, có mấy trăm tỷ thị trường trên toàn cầu”.
“Thứ đồ này anh có thể tùy tiện tặng cho người khác?”
Cô ta cười nhạo: “Hơn nữa, anh nói anh tặng cho Ngụy Yên Nhiên, vậy anh đi tìm nó đỉ!”
Ngụy Tử Khanh mặt tươi cười.
Cỏ ta khỏng một chút sợ hãi Diệp Bắc Minh!
Chuyện ở Trung Hải và Long Đô Ngụy Tử Khanh đều nghe nói một chút.
Nhưng như vậy thì sao?
Đều là chuyện của giới võ đạo!
Ngụy Tử Khanh cũng khồng cho rằng Diệp Bắc Minh dám giết người không thuộc giới võ đạo như cô ta!”
Võ giả giết người bình thường, phía chính phủ sẽ nhúng tay vào.
Ngụy Tử Khanh cho rằng Diệp Bắc Minh chắc chắn không dám động vào mình trước mặt nhiều người!
Thế giới này.
Vẩn phải nói đến quy tắc!
Ngụy Tử Khanh đắc ý nhìn Diệp Bâc Minh: “Anh Diệp, người muốn thành công thì phải nắm trong tay quy tắc!”
“Vận dụng quy tắc!”
“Sử dụng quy tắc!”
“Nhìn thấy không?’
“Đan Định Nhan và đan Dưỡng Nhan là của tập đoàn Thiên Hương chúng tôi!”
“Lần này thì thôi, sau này tập đoàn Tuyết Minh các cô đừng dùng loạn, buổi họp báo này tôi thấy đến đây là kết thúc được rồi”.
Tách tách tách tách!
Camera không ngừng lóe sáng.
Hạ Nhược Tuyết có chút bối rối!
Tôn Thiến mặt cũng không ngờ đến!
Buổi họp báo lại cứ thế thất bại?
Ngụy Tử Khanh hiện lên nụ cười của kẻ chiến thắng.
Lúc này.
Diệp Bắc Minh đột nhiên di chuyển.
Anh bước ra.
Giống như quỷ xuất hiện bên cạnh Ngụy Tử Khanh.
Lập tức túm cố cô ta, đưa hai chân cô ta tách khỏi mặt đất.
Ngụy Tử Khanh mặt đầy sợ hãi: “Anh… anh làm gì?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt phun ra từng chữ: “Cô có biết thực lực thiết lập thế nào không?”
“Thực lực tuyệt đối!”
Một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã.
Cố họng Ngụy Tử Khanh bị bóp vỡ.