Tay anh cầm kiếm Đoạn Long, nhìn về phía tên lửa Patriot.
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, không cần phải lãng phí nội lực, dùng đá Lôi Minh”.
“Đá Lôi Minh?”
Diệp Bắc Minh sững sờ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Đúng vậy, đá Lôi Minh có thể mở ra sấm sét”.
“Cậu dùng nội lực, có thế điều khiến sấm sét!”
“Không cần gì phải tiêu hao nội lực”.
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh sáng bừng.
Dựa theo cách tháp Càn Khôn Trấn Ngục dạy anh.
Hai tay nắm chặt hư không, hai khối đá Lôi Minh xuất hiện trong tay.
Nội lực rót vào đá Lôi Minh, giữa cố tay lóe lên lôi quang.
Đoàng!
Diệp Bắc Minh dùng hai khối đá Lôi Minh đụng vào nhau, phát ra tiếng vù vù của sấm sét.
Bùm!!!
Đột nhiên, anh dùng chút lực, hai khối đá Lôi Minh hung hãn đập vào nhau.
Một đường tia chớp khủng khiếp từ tầng mây rơi xuống, đánh nố toàn bộ tẻn lửa Patriot!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Đá Lôi Minh, đồ tốt”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhàn nhạt trả lời: “Cậu dùng tiết kiệm chút, lực sấm sét trong đá Lôi Minh có hạn”,
“Một khi tiêu hao hết sạch lực sấm sét thì sẽ hóa thành hòn đá bình thường”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, tôi biết!”
Hathaway đang lái máy bay vận chuyến liền ngây người.
Cô ta biết sấm sét vừa xuất hiện đột ngột kia nhất định là do Diệp Bắc Minh làm.
“Rốt cuộc anh ta là ai? Thượng Đế ơi!”
Hathaway hoảng sợ không khép được miệng, cũng không dám thờ ơ, điều khiến máy bay vận chuyến tiếp tục đuối theo.
Asset vốn muốn cho máy bay hạ xuống.
Khi phát hiện tên lửa Patriot không thể nào làm gì được Diệp Bắc Minh, ỏng ta hoàn toàn luống cuống!
“Mấy trăm năm qua, lãnh thố Hùng Quốc chưa từng có người xâm lăng, Diệp Bắc Minh dựa vào đâu?!!!”, Asseí tực giận không ngừng giậm chân: “Đáng chết, Diệp Bắc Minh đáng chết!!!”
“Tướng quân, làm sao đây? Hắn lại đuổi tới!”
Có người hô lên.
Assef từ trong giận dữ hồi phục lại: “Đi thủ đô cho tôi, tôi phải đi gặp các hạ Tống thống”.
‘Tôi không tin Diệp Bắc Minh dám xông vào thủ đô Hùng Quốc chúng ta!!!”
Máy bay vội vã rời đi.
Diệp Bắc Minh bình thản đứng trên đỉnh máy bay vận chuyến.
Trên đường đều có tên lửa Patrỉot tấn công tới.
“Hừm!”
Diệp Bắc Minh hừ lạnh.
Đá Lôi Minh va chạm, hết đường sấm này đến đường sấm khác giáng xuống.
Căn cứ quân sự phía dưới giống như gặp phải tận thế.
Hóa thành một vùng đất khô cằn!
Máy bay vận chuyển đi qua an toàn, cứ thế đuối theo.
Dọc theo đường đi liên tục có máy bay chiến đấu của Hùng Quốc ngăn cản.
Dưới đá Lôi Thạch đều hóa thành
bụi.
Năng lượng đá Lôi Minh cấp tốc giáng xuống, Diệp Bắc Minh cũng dần dần đi vào lãnh thố Hùng Quốc.
Lúc này.
Thủ đô Hùng Quốc.
Bên trong hạ nghị viện.
Tống thống Hùng Quốc nghe báo cáo giống như nghe kể chuyện vậy.
“Diệp Bắc Minh đuổi giết tướng quấn Asseí từ vùng biến phía tây, bây giờ đã sắp đến gần thủ đô?”, Tống thống Hùng Quốc mặt đầy bất ngờ.
Bất chợt, ông ta liếc nhìn bản báo cáo trong tay.
Chân mày nhướng mạnh!
“Mau, bảo nguyên lão hạ nghị viện tất cả tập hợp, cho mở cuộc họp khấn
V I ff
cấp!
“Tiến vào trạng thái thời chiến!”
Còi báo động vang lẻn trong hạ nghị viện.
Người đi đi lại lại trên hành lang, các ban ngành đều bắt đầu vận hành.
Vô số đặc công liên bang đều canh giữ bốn phương tám hướng hạ nghị viện.
Rất nhiều người lần đầu tiên nghe nói đến cái tên xa lạ ‘Diệp Bắc Minh’ này.
Khỉ sắp đến gần thủ đô Hùng Quốc, đá Lôi Minh cuối cùng đã mất phản ứng, hoàn toàn tẳt hẳn.
‘Sứ mệnh của mày đã hoàn thành”.
Diệp Bắc Minh thu hồi đá Lôi Thạch.
Ánh mắt đông lại, nhìn về phía trước: “Thủ đô Hùng Quốc?”
“Asseí, ông tưởng rằng có người sẽ giữ được mạng của ông sao?”
Lúc này.
Assef ngồi máy bay, dừng bên ngoài quan sát hội trường rộng rãi của hạ nghị viện Hùng Quốc.
Sau khi ông ta xuống máy bay, quay đầu nhìn, Diệp Bắc Minh ngồi máy bay vận chuyến đã sắp đến bầu trời của hạ nghị viện.
“Nhanh vậy sao? Lực lượng phòng không của chúng ta là giấy dán ư?”
Assef ngây người.
Ông ta điên cuồng xông về phía hạ nghị viện, hét lớn: “Các hạ Tống thống, cứu tôi, mau cứu tôi!”
“Diệp Bắc Minh, Diệp Bắc Minh hắn điên rồi! Người Long Quốc này điên rồi!“
Biết được động tĩnh bên ngoài.
Tổng thống Hùng Quốc và một đám nghị viên hạ nghị viện đều đi ra từ cửa lớn quốc hội.
Bọn họ kinh ngạc nhìn Asseí!
Vị Thượng tướng năm sao của Hùng Quốc này được gọi là tướng quân bách chiến bách thằng.
Lúc này trông vô cùng nhếch nhác, lăn một vòng từ dưới bậc thang xông đến: “Các hạ Tổng thống, cứu tôi…”
Bỗng nhiên.
Một bóng dáng đen từ trên trời hạ xuống.
Ầm!!!
Giống như một viên đạn đại bác rơi vào người Asset.
Bậc thang bằng đá hoa cương bị Diệp Bắc Minh dùng một cước đạp nố.
Asset bị đợt khí nổ tung đá bay ra ngoài, ngã trên đất.
Ông ta vừa định bò dậy!
Mội cước giẫm vào ngực ông ta, đồng thời dẫn đến giọng nói như thần chết của Diệp Bắc Minh: “Chính ông hạ lệnh đánh bom nguyên tử, đế cửu sư tỷ của tôi bị thương, phân tán tu vi đúng không?”