“Cho hắn ta biết thế nào là lòng nhiệt huyết của Hoa tộc chúng ta!”
“Con mẹ nó, tinh hoa đất nước dùng trên người tên ác độc này thật thích hợp!”
Hàng trăm người sợ vỡ mật.
‘Thằng nhãi này là ai? Sao lại to gan thế!’
‘Không hổ là người bên cạnh Diệp Bắc Minh, điên giống hệt cậu ta!’
Mọi người đều kinh hãi nghĩ thầm.
Cả đám không dám thở mạnh, bầu không khí chìm trong tĩnh lặng.
“Hahahaha!”
Mặt mày Thẩm Thiên Quân tái mét, ngoài cười nhưng trong không cười: “Đợi đến khi tao đánh gãy xương chúng mày rồi rút long mạch trên người anh em mày!”
“Đến khi đó để tao xem thử miệng chúng mày có còn cứng vậy không!”
Rồi hắn ta vung tay định tóm lấy Diệp Bắc Minh và Hầu Tử.
Một luồng lực lượng không cách nào cản bước ập tới.
Đùng!
Những người tu võ gần đó bị luồng áp lực đó đè ép buộc phải quỳ xuống.
Ngay tại khoảnh khắc mành chỉ treo chuông ấy.
“Từ đã!”
Một cô gái cười khấy nói: “Diệp Bắc Minh là chồng tương lai của tôi!”
“Chỉ dựa vào anh mà cũng dám bắt nạt người ta à? Đã hỏi ý bổn công chúa chưa?”
Hàng trăm người ở đây sửng sốt.
Bọn họ quay đều nhìn về phía giọng nói truyền tới.
Trước mắt bọn họ.
Một cô gái mảnh khảnh mặc đồ đen xuất hiện, bên cạnh cô gái đó là một ông lão mặc đồ đen toát ra khí tức như tới từ vực sâu.
Cô gái áo đen nói: “Lão Dạ, đánh vỡ đan điền của hắn ta, rồi đập nát cái miệng đó nữa!”
Ông lão áo đen cung kính nói: “Vâng, công chúa!”
Rồi lão ta tung một chưởng về phía Thấm Thiên Quân.
Thẩm Thiên Quân hừ nói: “Xen vào chuyện của người khác, chán sống!”
Hai mươi mấy long mạch sau lưng quay cuồng, một luồng khí tức vò địch tỏa ra.
Rầm!
Một tiếng vang nặng nề vang lên, Thấm Thiên Quân bay ra ngoài như con chó chết.
Thiếu nữ mặc áo đen cười ngọt ngào rồi bước tới chỗ Diệp Bắc Minh: “Chồng yêu, tên này đã tàn phế một nửa rồi!”
“Cho anh xử đó!”
“Chồng ơi?”
Mắt Diệp Thanh Lam sáng rực: “Minh Nhi, chuyện khi nào thế?”
“Chủ mẫu, đừng tin cô ta, cô ta đang nói hưu nói vượn đó!”
Ánh mắt mười vị sư tỷ đầy địch ý, cảnh giác nhìn thiếu nữ mặc áo đen kia: “Ma nữ, cô là ai hả?”
Thiếu nữ mặc áo đen mỉm cười: “Anh ấy là chồng tòi, tòi là vợ của anh ấy!”
“Các người nói xem tôi là ai?”
Lúc nói chuyện, cò ta còn chủ động sáp lại người Diệp Bắc Minh.
Cô ta ôm tay anh, đầu tựa trên vai anh.
“Buông tay! Buông tay!”
Vương Như Yên nhướng mày, gỡ tay của thiếu nữ mặc áo đen kia kia xuống: “Không được tới gần tiểu sư đệ!”
Ông lão áo đen quát: “Dám động vào công chúa à?”
Khi lão ta định ra tay.
Thiếu nữ mặc áo đen khẽ nói: “Lão Dạ, dừng tay!”
“Đáy là chiến tranh giữa phụ nữ chúng tôi, tôi muốn dùng sức quyến rũ của mình chính phục chồng tôi!”
“Vâng!”
Lão Dạ cung kính trả lời, lùi qua một bên.
Khương Tử Cơ nghiến răng: “Đồ mặt dày!”
Hoàng hậu Hồng Đào khẽ nói: “Khi nào tiểu sư đệ là chồng của cô thế?”
“Ma nữ, cô đừng nói lung tung!”
“Tất cả mọi người đều nhìn thấy đó, cô đây là làm vấy bẩn sự trong sạch của tiếu sư đệ!”
Mười vị sư tỷ đứng chắn trước người Diệp Bắc Minh tách thiếu nữ mặc áo đen ra.
Mười một người phụ nữ cãi nhau ‘âm ĩ.
Một mình thiếu nữ mặc áo đen khấu chiến mười vị sư tỷ không chút yếu thế.
Diệp Thanh Lam sửng sốt, đi tới bên cạnh Diệp Bắc Minh hỏi: “Minh Nhi, con giỏi thật đó!”
“Cò gái này mẹ thích, nếu được thì mẹ cũng không ngại bên cạnh con có nhiều phụ nữ đâu”.
Diệp Bắc Minh nhức đầu nói: “Mẹ, mẹ không ngại nhưng con ngại!”
“Vả lại…”
Sát ý trên mặt ngưng tụ, nhìn về Thấm Thiên Quân như con chó chết kia: “Kẻ làm hại mình còn chưa chết thì nào có tâm trạng suy nghĩ này nọ!”
Anh bước ra, thoáng chốc xuất hiện ở trước mặt Thấm Thiên Quân.
Anh tặng hắn ta một cú tát trời giáng.
Chát!
Thẩm Thiên Quân lại bay ra như chó chết.
Hắn ta vừa mới đứng dậy thì bàn tay thứ hai đã ậptới.
Một cảm giác uất ức ụp về.
Thẩm Thiên Quân quát lên như con chó điên: “Diệp Bắc Minh, cậu có dám đợi tôi khôi phục rồi đối chiến công bằng không?”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Đối chiến công bằng à?”
“Mắc gì tôi phải đổi chiến còng bằng với anh?”
“Anh hơn tôi mười cảnh giới lớn, mà còn bảo tôi chiến đấu công bằng với anh à?”
“Anh câm mẹ mồm đi! Tôi đây chỉ muốn hành hạ anh đến chết thòi!”
Diệp Bắc Minh tóm lấy long mạch trên người Thẩm Thiên Quân rồi mạnh mẽ xé xuống.
“Á…”, Thẩm Thiên Quân không thế chịu đựng được sự đau đớn ấy, hắn ta hét lên từng tiếng la thảm thiết.
Diệp Bắc Minh hét to: “Vừa rồi khi xuống tay với mẹ tôi, chẳng phải anh bình tĩnh lắm à?”
“Thế nào? Sao không bình tĩnh tiếp đi!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh vò cùng: “Trong cơ thể anh còn tận hai mươi mấy long mạch mà!”