Suýt nữa ngất xỉu!
Mấy lão giả từ đất tố địa bàn Côn Luân cực kỳ tức giận, mặt mo đen thùi lùi, một người trong số đó gào thét: “Diệp Bắc Phong, mày!”
“Rốt cuộc mày có đế bọn tao vào mắt không?”
Cuối cùng.
Diệp Bắc Minh chậm rãi quay đầu: “Mày, đang nói chuyện với tao?”
Tạch!
Vô số ánh mẳt rơi xuống người Diệp Bắc Minh.
“Hít hà!”
Mọi người đồng loạt hít sâu, suýt chút nữa bị dọa chết!
Mẹ nó!
Đù má!
Giờ mày mới biết tao đang nóỉ chuyện với mày?
Lão giả nói chuyện thiếu chút nữa bị chọc tức phun ra một búng máu, ngọn lửa giận vô hình bùng nố từ trái tỉm: “Diệp Bắc Minh, mày tìm chết!”
Trong nháy mắt.
Đôi mắt mấy lão giả bộc phát sát ý lạnh như băng!
“Aaaa”.
Bỗng nhiên, một giọng nữ dễ nghe truyền đến: “Mấy lão già muốn giết sư đệ của tôi?”
“Chúng mày cứ việc ra tay thử xem?”
Đám người tu võ đứng đó ngây người: “Ai?”
Bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn về cửa chính thương hội nhà họ Ngô.
Chợt thấy một cô gái tuyệt đẹp cười tủm tỉm đi tới.
Đôi mắt đẹp như đá quý trong trẻo, mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh cũng không bất ngờ lẳm: “Chị Tiểu Yêu, cuối cùng chị cũng tới”.
Lão giả kia hừ lạnh: “Hừ! Đạm Đài Yêu Yêu, một mình cô không bảo vệ được tên kia đâu!”
Lúc này.
Lại một giọng nữ truyền đến: “Cộng thêm tôi thì sao?”
Bốn chữ ngắn ngủi!
Lại như tiếng trời!
Rơi vào trong tai mấy lão giả như sấm sét giữa trời quang.
Bọn họ không dám tin tưởng nhìn về phía cửa chính thương hội nhà họ Ngô: “Là cô ta?”
Những người tu võ khác kinh ngạc: “Ai vậy?”
“Cô gái nào mà có thế khiến sứ giả đất tố nghiêm nghị như vậy?”
Cho dù là Diệp Bắc Minh cũng chấn động!
Anh ngạc nhiên nhìn về phía cửa chính thương hội nhà họ Ngô: “Ngũ sư tỷ, chị cũng tới?”
Dưới ánh nhìn chăm chú của võ số người, một cô gái bước vào thương hội nhà họ Ngô.
Trong khoảnh khắc cô xuất hiện, tất cả những người phụ nữ khác tại hiện trường lập tức mất đi ánh sáng!
Cô ấy như thần nữ trên đỉnh núi tuyết!
Tách biệt mà độc lập!
Phong hoa tuyệt đại!
Khuynh quốc khuynh thành!
Trong chớp mắt ấy.
Tất cả mọi người đồng loạt có cảm giác.
Bảng xếp hạng nữ thần địa bàn Côn Luân yếu đến phát hờn!
Không bằng một phần chục ngàn cô gái trước mắt.
“Thật xinh đẹp…”
Vô số nữ tính tu võ trừng lớn đôi mắt.
Sự xinh đẹp của Ngũ sư tỷ khiến các cô ngay cả ý định ghen tị cũng không dám có!
Nam tính tu võ đều nhìn đến ngây người.
Ngô Khinh Diên bị đả kích, cúi đầu, không dám nhìn thắng Ngũ sư tỷ.
Cô gái tuyệt đẹp cười nói: “Tiếu sư đệ, đã lâu không gặp”.
Cô ấy không thèm nhìn năm tên lão giả địa bàn Côn Luân kia!
Năm tên lão giả từ đất tố địa bàn Côn Luân đồng loạt biến sắc: “Quả nhiên là cô ấy!”
Diệp Bắc Minh kích động tiến lên: “Ngũ sư tỷ, sao chị lại đến đây?”
Cô gái trước mắt chính là Ngũ sư tỷ.
Khương Tử Cơ!
Khương Tử Cơ nở nụ cười xinh đẹp, lại gần Diệp Bắc Minh: “Nếu chị còn không xuất hiện, những lão già này còn không bắt nạt chết sư đệ của chị?”
Cô ấy kiêu ngạo: “Sư đệ của chị chỉ có chị có thể bắt nạt”.
“Người ngoài dám động vào, chết!”
“Ấy…”
Diệp Bắc Minh xấu hố.
Khương Tử Cơ dạo quanh một vòng, bàn tay xinh đẹp sờ sờ cơ ngực Diệp Bắc Minh: “Mấy tháng không thấy, tiếu sư đệ chẳc nịch”.
“Cũng đẹp trai hơn!”
Đạm Đài Yêu Yêu chống nạnh: “Này, hai người coi như tôi không tồn tại đúng không?”
“Tiểu sư đệ là của em, chị đừng có đoạt với em!”
Cô bước nhanh về phía trước, kéo cánh tay Diệp Bắc Minh.
Dựa đầu vào vai anh!
Khương Tử Cơ thần bí cười: “Ai muốn đoạt với em chứ, còn phải xem tiểu sư đệ chọn ai nữa”.
Đạm Đài Yêu Yêu nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Tiếu sư đệ, em mau nói chọn ai?”
Diệp Bắc Minh ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, hai vị sư tỷ, nơi này đang có rất nhiều người nhìn đấy”.
Mấy lão giả từ đất tố địa bàn Côn Luân nhìn thoáng qua nhau.
Trong con ngươi già nua lóe lên sự kiêng dè rồi biến mất!
“Đi!
II
Một người lão giả khẽ quát một tiếng.
Mấy tên lão giả còn lại không nói hai lời.
Xoay người rời đi!
Đám người tu võ tại chỗ đều ngây dại, hai cô gái này có thân phận gì?
Sứ giả đất tổ địa bàn Côn Luân cũng kiêng kỵ các cô?
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh chỉ vào một lão giả, lạnh nhạt nói: “Những người khác có thế đi, nhưng ông ta nhất định phải để mạng lại!”
Người này.
Chính là người vừa mở miệng uy hiếp anh!
Tạch!
Ánh mắt những người ở đây lập tức rơi xuống người Diệp Bắc Minh.
Tràn ngập khiếp sợ!
Anh điên rồi sao?
Đây là sứ giả tới từ đất tổ, sao anh dám nói ra những lời này?
Hiện trường yên tĩnh đáng sợ!
Lão giả bị Diệp Bắc Minh chỉ vào nối trận lôi đình, gân xanh trên trán nổi lên, gào thét như dã thú phát cuồng: “Diệp Bắc Phong, mày biết lão phu là ai không?”
“Mày biết đất tổ địa bàn Côn Luân là chỗ nào không?”
“Mày biết thân phận của lão phu không?”
“Mày biết lão phu thuộc cảnh giới gì, thực lực ra sao không?”
“Mày chẳng biết gì cả, cũng dám nói chuyện như vậy với lão phu?”
Mỏi lần lẵo giả nói hết một câu.
Ông ta bước một bước về phía Diệp Bắc Minh!
Kết thúc câu cuối cùng.
“Lão phu Bạch Vô Kỵ, tung hoành đất tố địa bàn Côn Luân một ngàn ba trăm năm, chưa từng thấy người trẻ tuổi cuồng vọng như mày!”
Một khí tràng kinh khủng bộc phát!
Người tu võ xung quanh trắng mặt.
Diệp Bẳc Minh nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “ồn ào!”
Một giây sau.
Người anh bộc phát ra sát khí màu máu kinh khủng, như ngọn lửa đang thiêu đốt.
Có thể rõ ràng nhìn thấy, một cái đầu rồng đỏ như máu xuất hiện!
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra chiêu, thắng hướng Bạch Vô Kỵ!
“Lớn mật!”
Mấy lão giả còn lại tức giận, đang muốn ra tay.
Khương Tử Cơ cười lạnh nói: “Ai dám ra tay thì cùng lưu lại mạng chó đi”.
Mấy lão giả đồng loạt sững sờ, thật sự không dám ra tay.