Ầm!
Ánh mắt của mọi người đều đố dồn vào trên người Liều Như Khanh!
Trần Vô Diễn cũng hơi sửng sốt: “Là cô ấy?”
Ánh mắt của nhiều tân khách cũng sáng rỡ: “Thật là một cô gái xinh đẹp!”
“Dung mạo, khí chất đều không thua kém gì Vương Tử Yên!”
“Sao trước đây cũng không đế ý đến cô ấy chú?”
Mọi người đều thấp giọng nói chuyện.
Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Như Khanh lập tức trắng bệch, có chút không biết làm sao!
Một bà lão đứng bên cạnh vươn tay vỗ vào bá vai của Liễu Như Khanh: “Như Khanh, cô còn đang chờ gì nữa?”
“Đôi chân của cô có thế để cho con gái của môn chủ sử dụng chính là phúc khí mà cô đã dùng mười đời mới tu luyện được đấy!”
“Còn không mau tự chặt đứt hai chân đi!”
“Đừng quên, hai năm trước tôi đã cứu cô, hiện tại đến lượt cô báo ân rồi đấy!”
Bà ta cứu Liêu Như Khanh một mạng, không phải là vì hôm nay sao?
Liễu Như Khanh sợ hãi lùi về phía sau: “Tiền bối, đừng mà…”
Bà lão cười lạnh lùng nói: “Như Khanh, nếu cô không xuống tay thì đế tôi đáy giúp cô!”
Sau đó, một cây trường đao với ánh sáng lạnh lùng xuất hiện trong tay!
Một luồng khí tức cường đại đang ập đến!
Liễu Như Khanh không thế cử động!
Trường đao chém về phía hai chân của Liễu Như Khanh!
Ngay vào lúc Liễu Như Khanh đang tuyệt vọng, một giọng nói lãnh khốc vang lên: “Bà muốn lấy chân của sư tỷ tôi, tôi sẽ lấy mạng của bà!”
Lời nói vừa dứt, một luồng kiếm khí cực kỳ khủng bố ập đến!
Toàn bộ đại điện rung chuyến, bầu trời phủ đầy máu!
Rống!
Kèm theo một tiếng rồng ngâm vang lên!
Bà lão bay ra ngoài, ngã xuống đất như chó chết!
Bùm!
Trong khoảnh khắc cơ thế tiếp xúc với mặt đất, một màn sương đẫm máu bùng nổ!
“Hoắc trưởng lão!”
“Là ai đã ra tay?”
Mấy trăm ngàn tân khách đều bị dọa sợ mà đứng dậy, kinh hãi quay đầu, nhìn về phía kiếm khí đang lao tới!
Thánh nữ Tổ Long Điện cũng kinh ngạc: “Kiếm khí này… Hơi thở này là…”
“Chẳng lẽ là cậu ta?”
Trần Vô Diễn nheo hai mắt lại, nhìn chằm chằm về cùng một hướng!
Chỉ thấy.
Một chàng trai trẻ với đôi mắt đỏ hoe bước tới!
Chính là Diệp Bắc Minh!
Giọng nói của anh có chút run rấy: “Sư tỷ, thật xin lỗi, em đã đến muộn!”
Mũi của Liêu Như Khanh ê ẩm, đã sớm bật khóc thành tiếng: “Không muộn, không muộn chút nào. Tiếu sư đệ, rốt cuộc em cũng đã đến rồi!”
“Quả nhiên!”
Ánh mắt của Trần Vô Diễn trầm xuống.
Vừa rồi, anh ta chi cảm thấy Liều Như Khanh có gì đó không đúng, hóa ra cò gái này lại chính là sư tỷ của Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh tiến lên trước một bước, trực tiếp đáp xuống trước mặt Liễu Như Khanh, nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.
“Sư tỷ, cùng em về nhà!”
Liễu Như Khanh đế mặc cho Diệp Bắc Minh ôm mình, ngoan ngoãn gật đầu: “Được!”
Hai người nắm tay nhau, phớt lờ mọi người có mặt tại đây.
Khi sắp rời đi.
“Đứng lại!”
Môn chủ của Diệu Dục môn hét lớn, giọng nói vô cùng tức giận: “Tiếu tử, cậu cho rằng Diệu Dục môn là nơi nào chứ hả?”
“Cậu giết Hoắc trưởng lão, cứ như vậy muốn rời đi sao?”
Diệp Bắc Minh dừng lại, lạnh lùng nhìn môn chủ của Diệu Dục môn: “Bà có biết vì sao mình còn sống không?”
“Ý cậu là gì?”
Môn chủ của Diệu Dục môn trở nên tức giận, đứng dậy hét lớn: “Tiểu tử, cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh đáp: “Vì Diệu Dục môn của các người đã cứu sư tỷ của tôi một 1’ân đấy!”
“Hôm nay tôi không muốn đại khai sát giới ờ chỗ này. Tôi sẽ cho bà một cơ hội sắp xếp lại lời nói của mình!”
Thân thể của môn chủ Diệu Dục môn run lên!
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh không mang theo chút cám xúc nào!
Giống như thần chết vậy!
Bà ta không biết sự tự tin của người này đến từ đâu!
Nhưng bà ta có một loại trực giác, nếu như nhất định giữ lại người này thì bà ta sẽ phải trả giá rất đẳt!
Khi môn chú của Diệu Dục môn còn đang do dự.
Đột nhiên, Vương Tứ Yên lại lạnh lùng nói: “Muốn đi cũng được thôi, nhưng phải để lại hai chân của Liễu Như Khanh, còn phái đế lại đ’âu của anh nữa!”
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh bật cười!
Sắc mặt của môn chủ Diệu Dục môn hơi thay đổi: “Yên Nhi, đừng nói năng bậy bạ!”
Người này có thế giết chết Hoắc trưởng lão bằng một kiếm, sao có thể là người bình thường được chứ?
Khuôn mặt xinh đẹp của Vương Tử Yên trở nên hung dữ, cô ta đã mất lý trí rồi!
Cô ta có chút điên cuồng chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Từng người có mặt ở đây, chỉ cần ai có thế giúp tôi giết chết người này!”
“Và chặt đứt hai chân của Liễu Như Khanh xuống thì Vương Tử Yên tôi sẽ trở thành người phụ nữ của người ấy!”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí ở hiện trường lập tức thay đổi!
Tất cà mọi người đều ngây người!
Còn tưởng rằng mình nghe nhầm!
“Tử Yên cô nương, lời cô nói là thật sao?”
“Quá tốt, ai cũng đừng hòng cướp khỏi tay tôi!”
“Người này mới chí ở cánh giới Chân Huyền thôi, giết anh ta dễ như trở bàn tay!”
Rất nhiều người xoa tay, chuấn bị hành động.
Vương Kiếm là người đâu tiên tấn công, khẽ hét một tiếng: “Tất cả người của nhà họ Vương nghe lệnh, bâng mọi giá phải làm cho tôi!”
“Giết!”
Trước khi chữ “giết” còn chưa rơi xuống đất, Diệp Bâc Minh đã ra tay!
Chỉ với một bước, trong nháy mắt, anh đã xuất hiện trước mặt Vương Kiếm!