Vương Bình An lập tức gật đầu: “Dạ vâng, đại nhân, tôi tới”.
Giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong điện đá: “Tôi đang nói chuyện với cậu hả? Cút!”
Vương Bình An lúng túng, khuôn mặt già nua đỏ bừng.
Õng ta oán độc liếc nhìn Diệp Bắc Minh!
Chật vật bỏ đi!
Hiện trường lập tức yên tĩnh lại!
Diệp Bắc Minh truyền âm hỏi: “Tháp nhỏ”.
“Ông vừa mới nhắc tới Thần điện là có ý gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chần chờ vài giây mới mở miệng trả lời: “Bản tháp không nhớ rõ, chỉ là chỗ sâu trong trí nhớ của tôi hình như có một thứ như
. . ±. .11
vậy •
“Khoảnh khắc nhìn thấy tòa cung điện bằng đá màu đen, chỗ sâu trong thần hồn tôi tự động nhảy ra hai chữ này!”
Diệp Bắc Minh khẽ nhíu mày.
Đến cùng tòa Thần điện này có liên quan gì đến tháp Càn Khôn Trấn Ngục?
Đúng lúc này.
Giọng nói bên trong tòa điện đá mang theo vài phần kích động: “Không tệ, cậu mạnh hơn Diệp Phá Thiên nhiều!”
“Ông biết tổ tiên nhà họ Diệp?”
Diệp Bắc Minh hỏi một câu.
“Ha ha ha!”
Âm thanh kia có thêm ý cười: “Đâu chỉ quen biết, chính anh ta đã mang lão phu từ bên trong chiến trường Thái cổ ra ngoài!”
Cái gì?
Diệp Bắc Minh khiếp sợ: “Diệp Phá Thiên là người của một triệu năm trước, chẳng lẽ ông đã sống cả triệu năm?”
Nếu là thật thì tương đối kinh khủng!
Giọng nói kia trả lời: “Chính xác!”
“Hít hà!”
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc, đừng ngạc nhiên”.
“Chỉ có một triệu năm thì tính là gì? Bản tháp cũng không biết đã tồn tại
bao nhiêu kỷ nguyên!”
Người bên trong cung điện đá rất hài lòng với phản ứng của Diệp Bắc Minh.
Giọng điệu mang theo vẻ kiêu ngạo: “Chỉ một triệu năm đâu là gì!”
“Người tu võ đứng đầu trong Thánh Vực sống mấy triệu năm cũng có thể!”
“Cậu mở được Long Tích, con đường tu võ của cậu chỉ vừa mới bắt đầu thôi!”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “ồng là người từ Thánh Vực?”
‘Đúng!”
Âm thanh truyền ra nhuốm chút cô đơn.
Diệp Bắc Minh nghi ngờ: “Nếu đã vậy, ông đến thế giới Cao Võ làm gì?”
“Theo đạo lý, Thánh Vực hẳn là thích hợp để tu võ hơn!”
Giọng nói trong điện đá chợt trở nên phẫn nộ: “Cậu tưởng rằng tôi muốn đến đây sao?”
“Lão phu nằm mơ cũng muốn trở về, nơi rách nát này đến cả pháp tắc thiên địa cũng không hoàn chỉnh!”
“Thần hồn lão phu chỉ có thể ở bên trong tòa điện đá này!”
“Nếu không phải năm đó lão phu bị thương, cả đời này cũng sẽ không tới cái chỗ mà cứt chim cũng không thèm la này!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lập lòe: “Cho nên, là Diệp Phá Thiên cứu ông?”
Âm thanh kia tạm dừng một lát, rồi cười lạnh một tiếng: “Cậu rất thông minh, không tệ!”
“Diệp Phá Thiên đã cứu tòi, nhưng cũng hại tôi!”
“Anh ta cứu tòi một lần, giúp thần hồn của tôi có thể tồn tại!”
“Nhưng hại tôi một Tân, chính là không nên mang tòa điện đá này về thế giới Cao Võ!”
“Nếu như thần hồn của tôi ở bên trong chiến trường Thái cổ, tôi đã sớm khôi phục thân xác, trở về Thánh Vực!”
Diệp Bắc Minh suy tư: “Cho nên, ông tìm tôi bởi muốn quay về Thánh Vực?”
“Thông minh, cậu lại đoán đúng!”
“Tại sao lại là tôi?”
“Bởi vì chỉ có mình cậu mở ra Long Tích, cũng chỉ có cậu có thể mang tôi tiến vào chiến trường Thái cổ, trở lại Thần điện!”
Nghe được hai chữ này.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích.
Vừa rồi tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng nhắc tới Thần điện.
Anh hỏi thẳng: “Thần điện là chỗ nào?”
“Cậu không cần biết”.
Giọng nói trong cung điện đá trở nên cảnh giác: “Cậu chỉ cần biết, muốn cho bô’ mẹ và bạn bè cậu sống sót!”
“Nhất định phải mang tôi tiến vào chiến trường Thái cổ, rồi đưa thần hồn của tòi vào trong Thần điện!”
“Ngoài việc đó ra, cậu không có lựa chọn thứ hai!”
“Hiện tại, đặt thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục kia ở bên ngoài, sau đó tiến vào cung điện bằng đá!”
“Tôi có một số việc muốn giao phó cho cậu!”
Vừa dứt lời!
Ầm ầm!
Cửa chính của tòa điện đá màu đen ầm ầm mở rộng, bên trong một màu đen kịt: “Vào đi!”
Diệp Bắc Minh cảnh giác!
Âm thanh kia tiếp tục truyền ra: “Nếu mà tôi muốn g*iế*t cậu, cậu sớm đã ch*ế*t mấy chục lần rồi!”
“Dù tôi chỉ còn lại một sợi thần hồn, dùng lực lượng của thần hồn đế g*iế*t cậu cũng dễ như trở bàn tay!”
Diệp Bắc Minh ra vẻ suy tư.
Đồng thời âm thầm mở miệng: ‘Tháp nhỏ, trong này an toàn không?
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Có bản tháp ở đây, chỉ một sợi thần hồn thì không có bất kỳ uy hiếp gì đối với cậu!”
“Hơn nữa, bản tháp đã đoán được lão ta muốn làm gì!”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Lão ta muốn làm gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười ha hả: “Cậu đi vào thì biết, sẽ rất thú vị đấy”.
“Thật sao?”
Diệp Bắc Minh không hỏi thêm nữa.
Trực tiếp lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra, đâm xuống mặt đất!