“Nếu vẫn còn tấm thân xử nữ, thì có thể làm người hầu bên cạnh tôi”.
“Nếu không còn, thì cũng không có quá nhiều giá trị”.
Xoay người đi ra khỏi phòng: “Ba ngày sau, thần công của bản Thánh Tử sẽ đại thành!”
“Tôi sẽ tự tay lấy lãnh hỏa Huyền Minh trong cơ thể cô ta ra, xem như cô ta hiến tế là xong”.
Mặt Nam Cung Uyển nhanh chóng tái nhợt như tuyết!
Cơ thể Đoạn cầm Tâm run rẩy, ngước đầu lên.
Vẻ mặt chua sót nhìn theo bóng lưng Lý Vân Phi: “Thánh Tử, sau khi dị hỏa nhận chủ thì sẽ rất khó đổi chủ nhân!”
“Nếu Thánh Tử lấy lãnh hỏa Huyền Minh ra, Uyển nhi sẽ chết”.
Lý Vân Phi hờ hững trả lời một
câu.
Rồi nhanh chóng biến mất!
Hắn ta làm việc, căn bản không cần phải giải thích!
“Thánh Tử! cầu xin người!
Đoạn Cầm Tâm muốn đuối theo.
Các trường lão lạnh mặt ngăn cản bà ta lại: “Đoàn trưởng lão, có thể chết vì Thánh Tử âu cũng là số phận của Nam Cung Uyển”.
“Cô ta có thế luyện được Thái Thượng Vong Tình Quyết, cũng được tính là thiên tài của Vô Tướng thần cung”.
“Nhưng cô ta lại không biết giữ mình, đúng là tự làm tự chịu!”
“Người đâu, trông chừng Nam Cung Uyến, từ giờ trở đi cô ta sẽ bị cấm không được rời khỏi nơi này nửa bước!”
Mấy ông lão xoay người rời đi.
Trong lòng Mục Hàn là cảm giác thích thú đầy biến thái!
“Nam Cung Uyến ơi là Nam Cung Uyển, ông đây không chơi được cô thì sẽ không cho Diệp Bắc Minh có cơ hội chạm vào cô dù chỉ là một chút!”
“Đúng rồi, cả Tô Lê nhà họ Tô nữa!”
Ánh mắt tối sầm xuống: “Đến lúc phải ghé sang nhà họ Tô rồi!”
Núi Cỏn Luân.
Diệp Bắc Minh khoanh chân ngồi lơ lửng giữa không trung suốt một ngày.
Cả long mạch đã hoàn toàn hòa vào trong cơ thế anh!
Bấy giờ, Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Một con rồng vàng đang quấn quanh tòa tháp!
Khiến con người ta có cảm giác cực kỳ rung động!
“Đây là long mạch ư?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh chớp chớp.
Anh cứ có một cảm giác như thế mổi một hơi thở của mình đều hòa cùng với kim long.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục xúc động giải thích: “Nhóc, đây chính là một long mạch hoàn chỉnh, nó đã thành công lựa chọn cậu”.
Cùng lúc đó, kim long bổng nhiên nói tiếng người: “Huyết mạch nhà họ Diệp thượng cổ…”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Ngươi… Có thể nói chuyện hả?”
Kim Long lầm bầm lầu bầu: “Đúng là huyết mạch nhà họ Diệp thượng cố, thảo nào tôi lại bị thức tỉnh”.
“Xem ra trời cao lại cho thế giới Chân Võ một cơ hội nữa, thanh niên, dẫn tôi quay về gia tố nhà họ Diệp”.
“Tôi sẽ kế cho cậu biết tất cả!”
Dứt lời, cơ thế Kim Long hoàn toàn ngưng đọng.
Quấn quanh tháp Càn Khôn Trấn Ngục, như một bức tượng điêu khắc!
Diệp Bắc Minh nhíu mày thật chặt: “Ý nó là sao? Xem ra phải đến gia tổ nhà họ Diệp mới biết được”.
Ngấng đầu nhìn về phía mặt đất: “Đi lên trước đã”.
“Mẹ tôi đang chờ tôi, rốt cuộc cha tôi là người thế nào?”
“Nhà họ Diệp thượng cổ đó rốt cuộc là sao?”
Bên ngoài lối vào long mạch, tất cả mọi người cùng lo lắng chờ đợi.
Suốt một ngày trôi qua, ánh mắt Diệp Thanh Lam vẫn nhìn về hướng đó không nháy mắt.
Gắt gao nhìn chằm chằm vào sâu trong khe nứt.
Trước mặt là một màn đêm tối tăm!
Nửa ngày trước, sau khi bên dưới phát ra tiếng động thì không còn một tin tức gì mới nữa.
“Bác gái, bác đã không ăn uống gì hai mươi bốn tiếng rồi, ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi đi ạ”.
Hạ Nhược Tuyết bưng một chén canh nóng đi tới.
Gương mặt Diệp Thanh Lam đầy vẻ tiều tụy hốc hác: “Minh nhi chưa bình an, bác ăn không vô”.
Lãnh Nguyệt thoáng đau lòng: “Lam nhi, Minh nhi có số mệnh của riêng nó”.
“Khó lắm mẹ con hai người mới có thế gặp được nhau, đừng đế đến lúc thằng bé lên được, cơ thế của mẹ nó lại suy sụp”.
Hạ Nhược Tuyết khuyên nhủ: “Bác gái, dì Nguyệt nói rất đúng”.
Diệp Thanh Lam chỉ lắc đầu, tiếp tục nhìn về phía màn đêm đen sâu thẳm.
Đột nhiên.
Một bóng người xuất hiện, Diệp Thanh Lam kêu to: “Minh nhi!”
Hạ Nhược Tuyết hết sức kích động: “Bác Minh!”
Canh nóng trong tay bỗng run lên một chút.
“Long Soái xuất hiện?”
“Diệp tướng quân!”
Các chiến sĩ Long Hồn nghe thấy âm thanh đều tập trung lại.
Một giây sau.
Đồng tử mọi người co rụt lại.
Chỉ thấy, một bóng người đạp không từ trong bóng tối đi tới, đó chính là Diệp Bắc Minh.
Minh nhi!
Diệp Thanh Lam kích động, suýt chút nữa đã bất tỉnh.
Diệp Bắc Minh đi từng bước đến bên cạnh mẹ mình, chân nguyên rót vào cơ thế Diệp Thanh Lam.
“Tham kiếm Long Soái!”
“Diệp tướng quân, anh không sao cả, may mắn quá!”
Lư Quốc Phong và các chiến sĩ Long Hồn vô cùng kích động.
“Bắc Minh…”
Con ngươi Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng, đi tới nhìn Diệp Bắc Minh một cái.
Trong suốt khoảng thời gian qua, áp lực trong lòng cô ấy không hề ít hơn Diệp Thanh Lam chút nào.