Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Tân Hồng Bân cực kỳ rét lạnh: “Bất luận thê’ nào, chúng ta phái suy nghĩ đến tình huống xấu nhất!”

“Nếu thằng kia đã ch*ế.t thì tất nhiên là tốt nhất, chúng ta kê cao gối ngủ!”

“Nếu anh ta chưa ch*ế.t, dùng thủ đoạn gi”ế.t người này, e rằng chúng ta không ngăn được!”

Lão già nhà họ Lục nông nóng: “Vậy còn chờ gì nữa? Báo tin cho Phương công tử đi!”

Lâm Bách Hùng không ngừng gật đầu: “Đúng đúng đúng, mau đi thông báo cho Phương công tử!”

“Phương công tử vẫn luôn muốn diệt cỏ tận gốc nhà họ Diệp, nếu hắn ta biết thằng này không ch*ế.t nhất định sẽ ra tay!”

Cùng lúc đó, ba ngàn thế giới nhà họ Phương.

Phương Nguyên ngồi xếp bằng, chân nguyên ngưng tụ.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lơ lửng trước người hắn ta, kiếm khí mạnh mẽ không ngừng rung động!

Đột nhiên.

Phương Nguyên khẽ mở hờ mắt, nhẹ nhàng nâng tay, từ trong nhẫn chứa vật bay ra một miếng ngọc bội: “Chuyện gì?”

Ngọc bội truyền đến âm thanh dồn dập của Tân Hồng Bân: “Phương công tử, tôi là Tân Hồng Bân, việc lớn không xong rồi!”

“Tên nhóc nhà họ Diệp kia rất có thế chưa ch*ế.t…”

Con ngươi Phương Nguyên hoàn toàn mở ra: “ông nói cái gì! Tên kia không ch*ế.t?”

“Nói, rốt cuộc là chuyện gì xây ra!”

Tân Hồng Bân không dám giấu diếm, nói ra tin tức Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ Tông bị tiêu diệt.

Nghe được hơn hai triệu người bị thiêu sống, hai tông môn lớn hóa thành địa ngục Tu La.

Ánh mắt Phương Nguyên trở nên cực kỳ sắc bén: “Tôi biết rồi!”

Tân Hồng Bân lo lắng nói: “Ngoài tên này ra, ai sẽ hung tàn như vậy chứ?”

“Phương công tử, cậu không thế không quân chúng tôi được!”

“Trong khoảng thời gian này, ba nhà chúng tôi làm việc cho cậu, nếu như tên này tìm đến chúng tôi gây

phiền phức, chúng tôi…”

Phương Nguyên bình tĩnh trở lại, một con kiến không ch*ế.t nhiều nhất là khiến hắn ta hơi kinh ngạc.

Không đến mức tạo thành phiền toái quá lớn.

Hẳn ta lạnh nhạt lên tiếng: “Yên tâm, việc này tôi sẽ giải quyết”.

“Các õng sẽ không bị thương đến một sợi lông, tòi nói rồi!”

Thấy Phương Nguyên tự tin như vậy, Tân Hồng Bân vô cùng vui mừng: “Cảm ơn, cảm ơn Phương công tử!”

Phương Nguyên thu hồi ngọc bội.

Nhìn thoáng qua kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, lông mày của hẳn ta gắt gao xoắn lại với nhau: “Suốt hai năm rưỡi này, mày vẫn luôn không chịu nhận chủ, chẳng lẽ cũng bởi vì thằng này không ch*ế.t?”

Đôi mắt hắn ta hiện lên sát ý lạnh như băng: “Nếu như hắn ta hoàn toàn ch*ế.t, hẳn mày sẽ nhận chủ chứ?”

“Lão Hứa, lão Thạch!”

Âm thanh vừa dứt.

Không khí khẽ chấn động, hai bóng người cực kỳ già nua gần như là đột nhiên xuất hiện.

Từ Biệt Vân, Thạch Trung Hà!

Hai người đều là cảnh giới Siêu Phàm!

Nhà họ Phương tốn cái giá cực lớn đế phụng dưỡng!

“Đi Thánh Vực một chuyến, nếu có người dám ra tay với nhà họ Tân, nhà họ Lâm, nhà họ Lục, gi”ế.t anh ta!”

Hai lão già gật đầu, bóng người vừa biến mất.

Không trung truyền đến giọng nói của Phương Vô Đạo: “Nguyên Nhi, cháu triệu hoán hai người này làm gì?”

Phương Nguyên mỉm cười: “Lão tổ, cháu bảo bọn họ đi giẫm ch*ế.t một con kiến!”

Hắn ta không đế chuyện này ở trong lòng, cho nên không hề nhắc đến việc con kiến này là Diệp Bắc Minh!

“Những chuyện khác cháu vẫn nên bớt can thiệp đi, còn ba ngày nữa là ngày cháu và thần nữ Túc Hoàng kết hôn!”

Phương Vô Đạo tiếp tục nói: “Mấy lão già chúng ta vận dụng tất cả mối quan hệ nhà họ Phương tích góp mấy năm nay, gần như mời đến người của tất cả các thế lực lớn!”

“Không chỉ như thế, Tổ Long điện, Thiên Đạo tông cũng có nhân vật lớn giáng lâm quan sát đám cưới của cháu!”

Phương Nguyên kích động: “Lão tổ, sao phải làm ra trận địa lớn như vậy?”

Dù ở trong ba ngàn thế giới, Tổ Long điện, Thiên Đạo tông cũng là một trong những thế lực đứng đầu!

Thê’ mà Lão tổ có thể mời người của bọn họ đến?

Có thể nghĩ phải tiêu tốn cái giá như thế nào!

Phương Vô Đạo cười một tiếng: “Cháu là Chân Long của nhà họ Phương ta, mấy lão già chúng ta chuẩn bị đặt cược tất cả vào cháu!”

“Sau đám cưới này, đại hội Chân Võ chính là sân khấu của cháu!”

“Nguyên Nhi, đừng làm cho chúng ta thất vọng!”

Khuôn mặt Phương Nguyên ngập tràn tự tin, nhìn thoáng qua kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: “Lão tổ yên tâm, lần này Nguyên Nhi nhất định tỏa sáng rực rỡ!”

“Trong ngàn năm tới, cháu muốn làm cho toàn bộ ba ngàn thế giới đều biết đến nhà họ Phương chúng ta!”

Sau khi hủy diệt Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ Tông.

Diệp Bắc Minh quay về thẳng Tổng viện Giám sát, Vương Bình An và Hoa Côn Luân biết Diệp Bắc Minh trở về thì vội vàng ra nghênh đón.

“Cậu Diệp, cậu trở lại rồi”.

Diệp Bẳc Minh trực tiếp mở miệng: “Người của nhà họ Diệp ở đâu?”

Hai người nhìn nhau: “Chúng tôi dẫn cậu đi!”

Mười lăm phút sau, trong một sơn cốc cách Tổng viện Giám sát chưa đến trăm dặm.

Xuyên qua một mảnh kết giới, Diệp Bắc Minh gặp được người nhà họ Diệp.

Ông ngoại Diệp Nam Thiên tóc bạc phơ!

Hai chân của cậu Diệp Thanh Dương biến mất, ngồi trên xe lăn gồ, hoàn toàn biến thành người tàn phế.

Chương 1161: Gi”ế.t xuyên Thiên Ma cốc

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, con mắt đục ngầu của Diệp Nam Thiên lập tức đỏ lên: “Minh Nhi! Con… Con không ch*ế.t!”

Ông ta xông lại gần như phát điên, gào khóc như một đứa trẻ!

“Ch*ế.t rồi, tất cã mọi người đều ch*ế.t rồi… Hu hu!”

Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ au: “Ông ngoại yên tâm đi, bất luận kẻ nào, chỉ cần trên tay nhiễm một giọt má*u tươi của nhà họ Diệp!”

“Con sẽ diệt toàn tộc của kẻ đó!”

Khoảng nửa ngày sau, Thiên Uyên.

Diệp Bắc Minh đứng trên vách núi, nhìn xuống phía dưới, Thần Ma chi nhãn lấp lóe.

Đáy mắt một màu đen kịt, sâu không lường được, không thể nhìn thấu.

“Tháp nhỏ, nơi này sâu bao nhiêu? Hầu Tử còn có thể sống sót sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Không gian nơi này vỡ vụn, bày ra trạng thái hồn độn!”

“Trừ phi tự mình xuống dưới, bằng không thì rất khó biết được tình huống bên trong!”

Diệp Bắc Minh suy tư: “Hầu Tử có xác suất sống sót là bao nhiêu?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đầy thâm ý: “Người này không phái tướng đoán mệnh, anh ta nhảy vào Thiên Uyên chưa chắc đã là chuyện xấu!”

“Có lẽ là một cơ duyên khác!”

“Ồ?”, Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc.

Cuối cùng, anh rời khỏi Thiên Uyên.

Bước ra ngoài Thiên Ma cốc!

“Thập sư tỷ, em đến rồi!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh kiên định, nhìn thẳng vào sơn cốc bị khói đen che phủ, trông chẳng khác gì cửa Địa Ngục!

Không hề do dự, anh nhấc chân bước vào trong đó!

Trong nháy mắt vừa tiến vào Thiên Ma cốc, vô sô’ yêu thú nhào lên như ác quỷ!

Gào rống!

Tiếng rồng ngâm vang lên, sau lưng anh xông ra chín con rồng đen!

Ánh sáng đỏ như má*u xông lên tận trời cao!

Hồi lâu sau, bên trong Thiên Ma cốc truyền ra đủ loại tiếng kêu thảm thiết thê lương, thu hút vô số người tu võ!

“Bên trong Thiên Ma cốc sao vậy?”

“Yêu thú trong này con sau kinh khủng hơn con trước, rốt cuộc là thứ gì khiến bọn chúng phát ra loại âm thanh này?”

“Những yêu thú này, hình như đang… Sợ hãi?”

Càng ngày càng nhiều người tu võ tụ tập bên ngoài Thiên Ma cốc.

Một ngày sau, một thanh niên toàn thân đẫm má*u đi ra khỏi Thiên Ma cốc.

Rồi nhanh chóng biến mất!

“Hít hà! Người này là ai?”

“Sát khí trên người anh ta thật nặng, chẳng lẽ yêu thú trong Thiên Ma cốc kêu thảm là bới vì anh ta?”

Người tu võ bên ngoài Thiên Ma cốc đồng loạt ngây dại!

Sắc mặt một lão già không ngừng biến đổi: “Đi, tiến vào Thiên Ma cốc nhìn xem!”

Rất nhiều người tu võ khác thì bị dọa lùi lại: “ông lão này điên rồi!”

“Đây là Thiên Ma cốc đấy, người tiến vào mười phần mười sẽ ch*ế.t, có đi mà không có về!”

Lão già lắc đầu: “Chỉ đừng ở cửa sơn cốc nhìn xem, nếu có nguy hiếm tôi sẽ lập tức lui ra ngoài!”

“Ai bằng lòng lập đội với lão phu không?”

Mấy người tu võ do dự bước lên, cùng nhau tiến vào Thiên Ma cốc, bọn họ lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ choáng váng!

Trên mặt đất, khắp nơi toàn là thi thế, má*u chảy thành sông, giống y nhưĐịa Ngục!

Ai ai cũng ngây dại: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Sắc mặt lão già kia cực kỳ ngưng trọng: “Đi, đi chỗ sâu trong nhìn xem!”

Lá gan mọi người lớn hơn, thẳng tiến lên.

Dọc đường đều là thi thể của yêu thú, toàn bộ Thiên Ma cốc không còn một vật còn sống!

Lão già kia bị dọa đến run cầm cập: “Trời ạ! Vừa rồi người kia gi”ế.t xuyên qua Thiên Ma cốc!”

“Hít hà!”

Mọi người hít sâu một hơi!

Diệp Bắc Minh rời khỏi Thiên Ma cốc, đi về hướng một vùng biến: “Tháp nhỏ, ông chắc chắn Thập sư tỷ của tôi không ch*ế.t chứ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kiêu ngạo mở miệng: “Nhóc, cậu đang hoài nghi bân tháp hả?”

“Bản tháp đi cùng cậu đặt chân từng góc xó xỉnh của Thiên Ma cốc, nếu như Thập sư tỷ của cậu ch*ế.t ở bên trong, nhất định sẽ để lại dấu vết!”

“Nhưng, bản tháp không phát hiện được hơi thở tử vong của cô ấy, cho nên ít nhất cô ấy không ch*ế.t tại Thiên Ma cốc”.

Diệp Bắc Minh thở dài.

Nửa ngày sau, phía trước là một vùng biển.

Nơi này là địa điểm cửu sư tỷ ngã xuống, anh tìm kiếm hồi lâu.

Nhận được kết luận giống với giống như Thiên Ma cốc, có lẽ Cửu sư tỷ cũng chưa ch*ế.t!

Hô hấp của Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: “Đi, đi Vạn Độc cốc!”

Thất sư tỷ Liễu Như Khanh tự kíp nổ đan điền bên ngoài Vạn Độc cốc!

Tam sư tỷ Tiếu Độc Tiên chảy khô má*u độc toàn thân tại Vạn Độc cốc!

Bên ngoài Vạn Độc cốc, hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên: “Thất sư tỷ, Tam sư tỷ…”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ quát một tiếng: “Nghịch chuyển càn khôn, tái hiện thời gian!”

Một giây sau.

Trước mắt Diệp Bắc Minh hiện lên một đoạn cảnh tượng, má*u tươi trên người Liễu Như Khanh bùng cháy, cô ấy che chở cho mấy người

Diệp Thanh Lam tiến vào Vạn Độc cốc!

Mấy ngàn người cùng nhau vây đánh, cuối cùng Liễu Như Khanh lựa chọn tự nổ đan điền!

Tam sư tỷ Tiểu Độc Tiên thấy thế, trực tiếp làm má*u độc toàn thân mình chảy khô, độc ch*ế.t mấy ngàn người kia!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK