“ôi…”
Tất cả mọi người xôn xao.
“Uyển Nhi? Cậu ta gọi cô Nam Cung là Uyển Nhi sao?”
“Đây là tình huống quần què gì thế? Vừa nãy mới chúc mừng sinh nhật Nhan Như Ngọc mà giờ đã chạy tới nhận thân với Nam Cung Uyển rồi sao?”
“Đây là tình tay ba à?”
“Mẹ ơi, Diệp Bắc Minh đúng là mẹ của tôi luôn rồi!”
Vô số người tu võ trẻ tuổi kêu than.
“Câm miệng!”
“Chớ nói năng bậy bạ!”
Trưởng bối của bọn họ sợ xanh
Đây là người của đại lục Thượng Cố hạ phàm xuống đây, nào dám bàn tán lung tung chứ?
“Anh gọi tôi là gì?”
Nam Cung Uyển trừng mắt, không thế tin nhìn anh.
sắc mặt Mục Nguyên xanh mét như tàu lá chuối, đôi mắt đỏ rực như sói nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.
Từ biểu hiện của Nam Cung Uyển thì có thế nhận ra một điều.
Giữa hai người bọn họ chắc chần có gì đó.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Tôi gọi cô là Uyển Nhi”.
Mục Nguyên quát lớn: “Oắt con kia, Uyển Nhi là tên mà mày có thể gọi à?”
Diệp Bắc Minh bình thản đáp trả: “Uyển Nhi là người phụ nữ của tôi, tôi gọi thế có vấn đề gì không?”
Nam Cung Uyến sửng sốt.
Cô ấy học Thái Thượng Vong Tình quyết nên giờ sơ tâm võ đạo cũng có chút buông lỏng.
Ánh mắt Mục Nguyên rực lửa, tức tối hét: “Nhãi nhép kia, mày nói
gì?”
Diệp Bắc Minh lặp lại: “Tôi nói Uyển Nhi là người phụ nữ của tôi!”
Rồi anh liếc mắt nhìn Mục Nguyên: “Anh nghe không hiếu à?”
“Mày chán sống rồi!”
Tính khí của Mục Nguyên như bom tạc, nghe câu đó thì nổ bùm.
Một luồng khí tức cực kỳ hùng mạnh bùng lên, sát ý dâng lên ngút trời.
“Cảnh giới Thần Chủ!”
“Còn trẻ vậy mà đã tới cảnh giới Thần Chủ rồi sao?”
Cung chủ Tinh Cung, giáo chủ Thần Long giáo, giáo chủ Bố Thiên giáo, Long trưởng lão, cổ Thông Thiên và bà lão đều biến sắc.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Bảo người sau lưng anh lên đi, anh không đủ tư cách đâu”.
Anh đưa tay lên tung ra một quyền, Mục Nguyên vừa lao tới thì đã chật vật bay ngược ra ngoài.
“Cậu chủ!”
Hai lão già đằng sau kinh hãi, vội vàng tiến lên đỡ anh ta.
“Mục Nguyên… bị đánh bại ư?”, Lâm Hi vô cùng kinh ngạc.
Tần Lỗi nhíu mày: “Khí tức của tên nhãi này chỉ là cấp thánh vậy mà lại dùng một đòn đánh bại Mục Nguyên sao?”
Ánh mắt Lôi Bá đầy sự e dè: “Tôi cảm thấy giống như đang đối đầu với vua bách thú vậy!”
“Nếu lực chiến của tôi là năm thì cậu ta phải ít nhất là một trăm!”
Nam Cung Uyển khá bất ngờ.
Nhưng mọi chuyện lại giống như dự đoán của cô ấy, người này vốn đã đi người lẽ thường rồi.
Đôi mắt già nua của cung chủ Tinh Cung chăm chú quan sát, nói: “Hôm qua La trưởng lão nói cảnh giới của Diệp Bắc Minh là gì?”
Bà lão sửng sốt rồi trả lời: “Theo lời tông chủ thì là cảnh giới Hợp Nhất sơ kỳ!”
“Vậy cậu ta bây giờ thì sao?’
Cung chủ Tinh Cung hỏi lại.
Bà lão nhìn về phía Diệp Bắc Minh, hít một hơi rồi đáp: “ôi! Cấp Thánh!”
“Chỉ mới qua một ngày mà tên nhóc này đã từ cảnh giới Hợp Nhất lên tới Thánh cảnh rồi ư?”
“Đó là cả một cảnh giới lớn đó! Chỉ mới một ngày mà thôi!”
Tất cả rất bất ngờ.
Giọng nói bình thản của Diệp Bắc Minh lại vang lên: “Nề mặt anh là bạn bè của Uyển Nhi nên tôi sẽ không giết anh”.
Mục Nguyên xấu hổ muốn chết, xen lẳn nỗi căm tức cùng cực, anh ta gào lên: “Hai vị trưởng lão, giết!”
“Giết!”
“Phụt!”
Bởi vì quá phẫn nộ và nhục nhã nên anh ta lại phun ra một ngụm máu tươi.
Ánh mắt anh ta đỏ bừng, dữ tợn hét lên: “Bất chấp tất cả mọi thứ, giết thằng oẳt con này cho tôi, tôi muốn thằng đó phải chết thật thê thảm!”
“Bất kỳ ai dám ra tay ngăn cản hay cầu xin thì đều giết không tha!”
Anh ta nói xong.
Hai lão già đứng đằng sau đáp lệnh: “Vâng thưa cậu chủ”.
Hai lão già kia từ từ bước ra, ánh mắt rét lạnh trời sinh, hệt như thần linh đang quan sát sinh linh trong thế giới.
Khí tức cảnh giới Thần Đế tỏa ra khiến lòng người khiếp hãi.
Nháy mắt, hai người họ đã xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.
Hai người cùng vươn tay nhầm vào đầu Diệp Bắc Minh.
Lâm Hỉ lắc đầu: Tên nhóc này chết chắc rồi!”
Tân Lỗi đăm chiêu nói: “Đắc tội với Mục Nguyên, đúng là chán sống!”
‘Từ đã!
Đầu Nam Cung Uyển trống rỗng, ngực phập phồng, tim đập loạn xạ.
Vút!
Một tia sáng chợt lóe qua, mọi người cảm thấy mình hoa mắt rồi.
Phụt! Phụt!
Hai lão già cảnh giới Thần Đế đã hóa thành hai bãi máu, bọn họ đã đi đời trong chốc lát mà thôi.
“Cái gì?”
Lâm Hi và Tân Lỗi suýt nữa nhảy dựng đứng, cả hai đứng ngây tại chỗ.
Ngay sau đó.
Tất cả mọi người rộ lên.
“Chuyện gì thế này?”
“Tôi vừa mới thấy một thanh kiếm lóe qua…”
Hơn trăm nghìn người tu võ há hốc mồm.
Cổ Tuyền ôm chặt lấy cánh tay Cổ Thông Thiên hét: “ông nội, ông nội! Đã xảy ra chuyện gì thế?”
cố Thông Thiên hoảng hốt nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Ông nội… cũng không thấy rõ”.
Tô Lê ngồi không vững: “Giết chết cả Thần Đế ư? Thực lực của cậu ta sao bổng nhiên lợi hại thế?”
Long trưởng lão và bà lão khiếp sợ nhìn về phía cung chủ Tinh Cung: “Cung chủ có thấy rõ không?”
Cung chủ Tinh Cung vẫn nhìn vào Diệp Bắc Minh: “Thấy rất rõ!”
“Cái gì thế?”
Hai người trăm miệng một lời đồng thanh hỏi.
Một thanh kiếm!”
Cung chủ Tinh Cung thốt ra ba chữ.
Một thanh kiếm ư?
Hai người sững sờ, trố mắt nhìn nhau.
Diệp Bắc Minh từ từ bước đến trước mặt Mục Nguyên, một luồng sát khí ngút trời đè nặng: “Diệp Bẳc Minh tôi xưa nay không nương tay, nhưng nể mặt Uyển Nhi nên tha cho anh một mạng, vậy mà anh còn muốn giết tôi nữa?”