“Sát thần giận dữ, thây phơi trăm ngàn!”
“Sát thần! Cậu ta thật sự là sát thần!”
Giờ phút này.
Vô số người bàng hoàng!
Ai nấy đều cảm thấy máu như ngừng chảy, hô hấp tạm dừng.
Nếu như lúc Diệp Bắc Minh giết Thái tử đế quốc Thanh Long Tô Lăng Vân khiến địa bàn Côn Luân biết đến cái tên sát thần Diệp Bằc Phong.
Thì trận chiến ngày hôm nay, uy danh của sát thần Diệp Bắc Phong chắc chắn sẽ thổi quét toàn bộ địa bàn Côn Luân!
Phần Thiên Tông Y Thượng Khôn kích động khoa tay múa chân: “Là cậu ta, quả nhiên là cậu ta!”
“Chính là cậu ta!”
“Chính là cậu ta!!!”
Y Nam Tương kinh ngạc: “Bố, sao vậy ạ?”
“Tông chủ, ngài có sao không?”
Những người khác của Phần Thiên Tông tràn ngập lo lắng nhìn ông ta.
Khuôn mặt Y Thượng Khôn đỏ bừng, kích động đến toàn thân run rẩy: “Tổ tiên Phần Thiên Tông đã từng tính một quẻ, lần đó đã dùng hết toàn bộ khí vận của Phần Thiên Tông!”
“Cũng sau lần đó, Phần Thiên Tông diệt tông!”
Đôi mắt Y Thượng Khôn nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh trong chiến trường.
Bên kia sát khí ngập trời!
Máu chảy thành sỏng!
“Phù phù phù!”
Y Thượng Khôn hít sâu một hơi, ngưng trọng nói: “Lão tố dùng hết số tuối thọ còn lại tính một quẻ, có một người trẻ tuổi, chân đạp huyết long tới, dẳn dắt Phần Thiên Tông đi đến đỉnh cao!”
“Cái gì?”
Mọi người Phần Thiên Tông sững
Cùng lúc đó.
Diệp Bắc Minh xoay tròng mắt, phát hiện đại tướng quân Từ Chiến!
Bóng sét trùng điệp!
Ầm ầm!
Một tiếng sầm rền vang lên, tia sét lao thẳng đến trước mặt Từ Chiến.
“Mày!”
Từ Chiến tức giận đến gân xanh trên trán nối lên, gầm thét: “Diệp Bắc Phong, mày nghĩ rằng mày là ai?”
“Trước mặt Võ Đế đỉnh phong, mày cũng dám diêu võ giương oal?”
“Mày cho rằng tao giống loại rác rưởi lão tố nhà họ Phương kia sao?”
“Chết đi!”
Từ Chiến gào thét dữ dội, đôi mắt dữ tợn tràn ngập tơ máu như muốn nố tung!
Một quyền đánh về phía lồng ngực Diệp Bắc Minh!
Một cái tay khác rút ra bảo đao phụ ma tinh hạch ma thú cấp sáu, chém về phía đầu Diệp Bác Minh!
“Ồn ào, quỳ xuống cho tao!”
Diệp Bắc Minh hét to, duỗi tay nện về phía bả vai Từ Chiến!
Anh lợi dụng tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bộc phát lực lượng.
Răng rắc!
Một tiếng vang giòn, bả vai Từ Chiến gãy vụn!
Hoàn toàn không chịu nổi lực lượng sau bùng nổ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Gân mạch toàn thân và đan điền nát bươm dưới một quyền này!
Bảo đao trong tay ông ta rơi trên mặt đất, nắm đấm mất đi sức mạnh.
Cả người ngã xuống, lăn lộn trên mặt đất như một con chó chết!
Một quyền!
Chí duy nhất một quyền mà thôi, thế mà phế đi một Võ Đế đỉnh phong như ông ta?
Đôi mằt Từ Chiến như muốn nứt ra, khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… Vừa rồi mày điều động chân nguyên?”
“Không có khả năng! Sao mày có thể có được chân nguyên?”
“Trên Võ Thần mới có thế ngưng tụ chân nguyên, mày mới ở cảnh giới Võ Tôn thôi!”
“Sao mày có chân nguyên được?1
Diệp Bắc Minh dẫm một chân lên đầu Từ Chiến, lạnh lẽo nhìn ông ta: “Không nên tôn thờ sự dốt nát của mình, cho rằng chuyện này không thế”.
“Mang theo đội quân trăm ngàn người của mày xuống chổ Diêm Vương điếm danh đi!”
“Báo tên Diệp Bắc Minh tao, đầu thai không cần xếp hàng!”
Từ Chiến nghe đến đây, con ngươi kịch liệt co rút: “Diệp Bẳc Minh? Mày không phải tên là Diệp Bắc Phong!”
“Chờ một chút… Diệp Bắc Minh, tên này, quả nhiên mày đến từ giới phàm tục!”
ông ta tức giận gầm lên: “Diệp Bắc Minh, mày dám giết tao, đế quốc Thanh Long sẽ không bỏ qua cho mày!”
“Chẳng lẽ giới phàm tục chúng mày muốn diệt vong sao?”
Ồng ta sắp chết đến nơi.
Còn dám uy hiếp!
Còn dám ngạo mạn!
Mắt vần còn cao hơn đỉnh đầu!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh kết băng: “Một đại tướng quân mà thôi, mày tính thứ gì?”
“Dù có là Hoàng đế đế quốc Thanh Long chúng mày, tao cũng giết không tha!”
Từ Chiến bị dọa đến run lẩy bấy, lỉnh hồn như bị dọa đến thoát xác: “Mày… Mày sao dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế?”
Diệp Bắc Minh duỗi tay.
Kiếm Đoạn Long chém xuống!
Gọn gàng mà linh hoạt!
Phụt!
Đầu đại tướng quân đế quốc Thanh Long, Từ Chiến, lăn từ trên sườn núi xuống.
Vèo!
Diệp Bắc Minh bước lên một bước, nắm lấy đầu Từ Chiến, trực tiếp rời đi.
Mà hướng anh rời đi chính là hướng đô thành của đế quốc Thanh Long!
Sau khi Diệp Bắc Minh rời khỏi, đám người quan chiến ở nơi xa hoàn toàn chết lặng.
Vô số người tu võ bị mồ hôi thấm ướt lưng!
Lôi Bằng ngây người!
Mục Thừa cũng ngây người!
Đôi mắt đẹp của Tống Điệp Y suýt nữa nứt ra!
Mộc Tuyết Tinh run rấy, gần như không đứng vững!
Những người tu võ khác đều bị trấn trụ, mẹ nó, một trăm ngàn quân đội đấy!
Thế mà bị một mình sát thần giết chóc hầu như không còn?
Đây không phải một trăm ngàn người bình thường!
Đây là một trăm ngàn quân tinh nhuệ do đại tướng quân đế quốc Thanh Long dẫn đầu!
Một trăm ngàn quân tinh nhuệ là khái niệm gì?
Tương đương với thế lực bậc hai có thế quét ngang địa bàn Côn Luân!
“Sát thần Diệp Bắc Phong một người giết đội quân trăm ngàn người, đánh chết đại tướng quân đế quốc Thanh Long…”
“Mẹ ơi… Diệp Bắc Phong, về sau địa bàn Côn Luân ai dám trêu chọc cậu ta chứ?”
“ừng ực!”
Vô số người tu võ nuốt nước miếng.
Ngoài khiếp sợ ra cũng chí còn khiếp sợ!
“Bắt đầu từ hôm nay, danh tiếng sát thần chắc chắn sẽ vang dội khắp toàn bộ địa bàn Côn Luân!”
Những chuyện xảy ra ở nhà họ Phương nhanh chóng truyền đi khắp nơi.
Lúc này.
Thủ đô đế quốc Thanh Long, thành Thanh Long, Hoàng cung.
Lộc cộc!
Một con Hãn Huyết Bảo Mã xông vào cửa cung, bỉnh sĩ trên ngựa giơ một hộp gấm lên cao: “Khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp, tất cả đều tránh ra!”
Người này cưỡi ngựa của Đại tướng quân đế quốc Thanh Long!
Dọc đường không ai dám cản!
Binh sĩ vọt tới ngoài cửa lớn điện Kim Loan, bi phẫn gào thét: “Bệ hạ, đại tướng quân chết trận, một trăm ngàn quân đội toàn diệt!”
Triều chính chấn động!
Điện Kim Loan đang bàn bạc việc nước lập tức hoàn toàn tĩnh lặng.
Hoàng đế Thanh Long vỗ bàn đứng dậy, đôi mắt tràn ngập tơ máu, gào thét: “Chuyện gì xảy ra, đại tướng quân của trẳm chết rồi?”
“Một trăm ngàn quân đội toàn diệt?”
Bỉnh sĩ xông vào điện Kim Loan quỳ trên mặt đất run rẩy nói: “Đại tướng quân dẫn dắt một trăm ngàn quân đội vây giết Diệp Bắc Phong, thất bại!”
“Đội quân một trăm ngàn người… Biến mất?”
Điện Kim Loan sôi trào!
Ông trời ơi!