Lâm Dật khoanh tay trước ngực, nhìn Diệp Bắc Minh ra lệnh: “Bản công tử chuẩn bị tiến vào bảo khố nhà họ Diệp, cậu cứ quỳ gối ngoài này và trông cửa đi”.
“Chờ tôi tìm được thứ tôi muốn trong đó, có lẽ…”
Lâm Dật cười nghiền ngầm:”… Có lẽ tôi có thể cho cậu chết nhẹ nhàng!”
Vèo!
Một tàn ảnh hiện lên, trong nháy mắt Diệp Bắc Minh xuất hiện trước người Lâm Dật.
Phía sau anh, một con huyết long hiện lên, kiếm Đoạn Long chém về phía đầu hắn!
Tiếng trầm đục vang lên, cảnh tượng khó tin xuất hiện.
Lâm Dật nhẹ nhàng giơ tay, bắt lấy kiếm Đoạn Long!
Vững như bàn thạch!
Không hề nhúc nhích!
Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: “Cái
gì?”
Lâm Dật cực hưởng thụ vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Bắc Minh.
Hắn cười đầy khỉnh bỉ: “Kiếm Long Đồ, vũ khí bản mệnh của Diệp Phá Thiên!”
“Năm đó, sau trận chiến ấy, Diệp Phá Thỉên ngã xuống, kiếm Long Đồ cũng gãy”.
“Cậu chẳng những chữa trị được kiếm này, còn giúp nó phát huy ra sức mạnh vốn có!”
“Đáng tiếc là, ở thế giới của các cậu, kiếm này cũng không tệ lắm”.
“Có điều, không tổn thương được đến bản công tử!”
Lâm Dật khẽ lắc đầu: “Chết đỉ!”
Dứt lời, hắn đánh một quyền về phía đan điền của Diệp Bắc Minh!
Rống!
Đằng sau Lâm Dật, bóng mờ của một con kim long hiện lên!
Khí thế còn kinh khủng hơn bóng mờ của huyết long, Long Hồn, Tổ Long, long mạch của Diệp Bắc Minh cộng lại!
Ầm!
Lâm Dật đấm ra một quyền, đám sương màu vàng kim bao quanh nắm đấm.
“Hơi thở này… Võ kỹ cấp Đế!” “Hơi thở của cảnh giới Chí Tôn!”
“Trẻ tuổi như vậy đã là cảnh giới Chí Tôn, lai lịch kẻ này ra sao?”
Con ngươi của đám người tu võ ở đây hung hăng co rụt lại!
Người tu võ đến cảnh giới Chí Tôn, trẻ tuổi nhất cũng phải tầm trung niên!
Thoạt nhìn, Lâm Dật chắc chắn dưới 300 tuổi!
Cảnh giới Chí Tôn dưới 300 tuổi?
Đù!
Hù chết người đấy!
Một lão già thấp giọng nói: “Chẳng lẽ… là người thuộc thế giới Cao Võ?”
“Ngoài thế giới Cao Võ ra, Đại Lục Thượng cố hoàn toàn không tồn tại loại yêu nghiệt này!”
Mấy lão già bên cạnh ngưng trọng gật đầu, nhìn về phía hai người.
Tiếng ầm vang cực lớn truyền tới, bóng dáng Diệp Bắc Minh bay ngược ra ngoài.
Anh lùi lại chừng vài chục bước mới dừng được.
Diệp Bắc Minh khiếp sợ!
Giờ phút này, nội tạng trong cơ thế anh đau nhức kịch liệt, như thể muốn nổ tung!
Lâm Dật còn khiếp sợ hơn.
Hẳn có thể dùng một quyền lập tức giết chết cảnh giới Chí Tôn đỉnh phong tương đương!
Thế nhưng một quyền này lại không thể đẽ dàng giết Diệp Bắc Minh?
“Khá lắm, quả nhiên cậu có thứ gì đó”.
Đôi mắt Lâm Dật nhíu lại.
Diệp Bắc Minh nhìn Lâm Dật: “Anh là người thuộc thế giới Cao Võ?”
“Thế giới Cao Võ?”
Người tu võ xung quanh kinh ngạc nhìn về phía Lâm Dật.
Chỉ có mấy lão già kia lộ ra biếu cảm quả nhiên là thế!
Lâm Dật ngạo mạn: “Hừ, cậu cũng xứng biết lai lịch của tôi?”
Giậm chân một cái.
Lóe lên như sao băng, hắn chợt xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.
Nện nắm tay xuống bả val Diệp Bắc Minh!
Khí thế của Diệp Bắc Minh tăng vọt, Long Đế Quyết và cửu U Thần Ma Quyết đồng thời vận chuyển.
Tay trái giữ lấy nắm đấm của Lâm
Dật!
Tay phải đột nhiên ra đòn!
Tiếng “răng rắc” lớn vang lẽn, trên người Lâm Dật lập loè ánh sáng vàng kim.
Cả người hắn bay ra ngoài như diều đứt dây, phun ra một búng máu tươi trên không trung!
Nếu không phải có ánh sáng vàng kim kia, hắn sẽ dữ nhiều lành ít!
Sau khl rơi xuống, Lâm Dật khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu? Sao có thể chứ…”
Còn chưa kịp nói xong một câu, quyền thứ hai của Diệp Bắc Minh đến.
Bịch!
Hắn lại lần nữa chật vật bay ra ngoài.
Lâm Dật gào thét: “Thằng kia, mày dám…”
Bịch!
Diệp Bắc Minh đuối theo, quyền thứ ba nện xuống mặt Lâm Dật!
Mấy cái răng dính máu văng ra ngoài, Lâm Dật đau đến gần như ngất xỉu.
Hắn chưa từng chật vật như vậy!
Lại còn bắt nguồn từ một tên tu võ mới Thánh cảnh!
“Mày đáng chết!”
Đôi mắt Lâm Dật đỏ như máu, quyền thứ tư cùa Diệp Bắc Minh lao đến!
“Còn tới nữa? Coi ông đảy là bao cát sao? Mày tường là có thế tùy ý đấm tao?”
Lâm Dật tức đến run rẩy, trên người phóng ra một ánh sáng màu vàng kim!
Đầu kim long đằng sau hiện lên một lần nữa, một nắm đấm hung hăng đáp lại nắm tay của Diệp Bắc Minh.
Khoảnh khắc nắm đấm của hai người va vào nhau.
Răng rắc!
Lâm Dật kêu lên thảm thiết, xương cốt đứt gãy.
Cơn đau nhức kịch liệt khiến hắn vô cùng chật vật và giận dữ, đầu óc cũng tính táo chưa từng có!
Trong lòng hẳn nhấc lên sóng to gió lớn: “Làm sao có thể, chẳng lẽ tên này là một ké biến thái?”
“Cậu ta mới chỉ Thánh cảnh thôi! Thân thể xác thịt mà còn mạnh mẽ hơn cả mình? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào!”
“Chẳng lẽ đời sau của Diệp Phá Thiên lại khủng bố đến thế?”
“Không được!”
Trong lòng Lảm Dật gầm lên đầy giận dữ: “Mình không thế thua!”
Ánh vàng kim tuôn ra từ nhẫn chứa vật của hắn.
Một giây sau.
Trong tay Lâm Dật có thêm một bảo kiếm màu vàng kim.
Một con kim long sinh động như thật quấn quanh thân kiếm!
Rống!