“Hôm nay tôi phế vị trí tông chủ của ông, giáng làm thường dân, ông có phục không?”
Giọng bình tĩnh khiến người ta có cảm giác bá đạo khó thở!
Toàn hiện trường tĩnh lặng!
“Tôi phục”.
Bắc Minh Hàn CÚI đầu mặt xám nhưtro.
Tuyệt Trần Y Tiên mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp tông chủ, như vậy cậu có hài lòng không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được!
Nếu không phải quả nhân sâm có thể hồi phục huyết khí của mẹ.
Cho dù có Tuyệt Trần Y Tiên cầu xin!
Hôm nay Bắc Minh Hàn cũng khó thoát khỏi cái chết!
Tuyệt Trần Y Tiên đưa quả nhân sảm cho Diệp Bắc Minh, anh cất vào trong chiếc nhẫn trữ vật.
Đôi mắt mọi người nghiêm lại.
Nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trữ vặt đó.
Tuyệt Trần Y Tiên hỏi: “Diệp tỏng chủ, cậu đến Y Thánh Cung có chuyện
gì?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: ‘Vừa đến tôi đã nói rõ rồi, tôi tìm Tân Mộc Dao!”
Hả?
Mọi người ngấn người!
Ba người õng lão mặc cung trang, ông lão mặc đồ đen, Hoàng Kinh Vân quay sang nhìn nhau.
Thì ra Diệp Bắc Minh thực sự đến tìm Tân Mộc Dao!
Lại vì một chuyện nhỏ như này?
Đan thần nhị phấm đã chết!
Cung chủ của Y Thánh Cung bị
phế!
Trước mắt Bắc Minh Hàn tối lại, trực tiếp ngất xíu.
Tuyệt Trần Y Tiên cau mày: “Dao Nhi chưa về”.
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Mạc Ninh Nhi vội nói: “Cậu Diệp, lần trước sau khi tôi từ biệt với cô chủ, cô chủ vẫn chưa quay về Y Thánh Cung”.
Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ.
Chẳng lẽ Tân Mộc Dao còn đang ở Thiên Cơ các?
Không nghĩ nhiều: “Uyển Nhi đâu? Tôi muốn đưa cô ấy đi”.
“Việc này…”
Mạc Ninh Nhi hơi lúng túng.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Sao thế? Chẳng lẽ Uyến Nhi xảy ra chuyện?”
“Không không không…”
Khuôn mặt Mạc Ninh Nhi trắng bệch, mau chóng giải thích nói: “Cậu Diệp, cậu đừng hiếu lầm, là cô Nam Cung tự rời khỏi Y Thánh Cung”.
“Vì sự an toàn của cô ấy, tôi đặc biệt cho người đưa cô ấy về gia tộc Nam Cung rồi”.
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Mạc Ninh Nhi: “Uyển Nhi về gia tộc Nam Cung?”
“Thế là thế nào! Mau nói đi!”
Mạc Ninh Nhi lắc đầu: “Cậu Diệp, tõi cũng không biết là chuyện gì”.
“Cô Nam Cung đến Y Thánh Cung ngày thứ hai, miếng ngọc bội trong tay truyền đến tin tức của gia tộc”.
“Cô ấy tự nhốt mình trong phòng, nửa canh giờ sau ra khỏi phòng là muốn bỏ đi!”
“Tôi cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành cho người hộ tống cô Nam Cung về gia tộc Nam Cung”.
Mạc Ninh Nhi giải thích xong.
Diệp Bắc Minh biết tính cách của Nam Cung Uyến.
Việc mà cô ấy quyết định, Mạc Ninh Nhỉ không thể ngăn cản!
Diệp Bắc Minh đang suy nghĩ có nên đến gia tộc Nam Cung một chuyến.
‘Rắc!’ một tiếng giòn tan.
“Không hay rồi!”
Vẻ mặt Tuyệt Trần Y Tiên đột nhiên biến sắc, lấy ra một tấm ngọc bài xuất hiện vết nứt: “Dao Nhỉ xảy ra chuyện rồi, có nguy hiểm đến tính mạng!”
Mạc Ninh Nhi sốt ruột: “ông Bạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cô chủ tuyệt đối đừng xảy ra chuyện đấy!”
Khuôn mặt già Tuyệt Trần Y Tiên sầm xuống: “Khí tức sinh mệnh của con bé yếu ớt, sợ rằng đã gặp nguy hiểm!”
Diệp Bắc Minh truyền âm: “Tiểu tháp, tìm kiếm vị trí của Tân Mộc Dao!”
“Được!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng.
Liền sau đó.
“Ấy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất ngờ: “Có người đã ngăn che khí tức của Tân Mộc Dao!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Không tìm được ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh lùng một tiếng: “Nếu trước khi bản tháp chưa hồi phục hai phần ngàn thực lực, có lẽ không tìm được!”
“Bây giờ? Ngăn che khí tức? Đùa gì vậy!”
Cùng lúc đó, trong đại sảnh nhà họ
Tôn.
‘Cái gì?
Tôn Bách Nghiệp đầy chấn kinh, nhìn người đàn ông trung niên quỳ trong đại sảnh: “Đệ nói thật chứ?”
“Diệp Bắc Minh đó là huyết mạch Ma hoàng?”
“Mười sư phụ của hắn ra tay, còn giết cả người của thế giới Cao Võ?”
“Trong tay hắn còn có các bảo vật như gân thanh long, lông chu tước, gan bạch hố, nội đan huyền võ?”
Đôi mát người đàn ông trung niên quỳ dưới đất tanh máu!
Õng ta thề bằng trái tim võ đạo.
Lúc này nói ra toàn bộ, sắp sinh ra tâm ma!
Tôn Tam Thiên gật đầu: “Đại ca, có những chuyện đệ thề bằng trái tim võ đạo, không thế nói với đại ca!”
“Nhưng tên nhóc đó không những có võ số bảo bối trong tay, hắn còn giết Lục đệ!”
“Đệ đã cho người theo dõi tên nhóc này, chỉ cần chúng ta giết hắn, bảo bối trên người hắn sẽ là của nhà họ Tõn chúng ta!”
Tôn Bách Nghiệp cau chặt mày.
“Nhị đệ, lai lịch của kẻ này khủng bố như vậy, nhà họ Tôn chúng ta không chọc vào được!”
Tôn Tam Thiên tỏ vẻ mặt điên cuồng: “Đại ca, sợ cái gì!”