Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Ngại quá, không được cô cho phép đã tự tiện vào phòng của cô một mình”.

“Ôi chao!”

Ngô Khinh Diên dậm chân, vẻ mặt sùng kính nói: “Cậu Diệp, cho dù ngài có ở lại trong phòng tôi, tôi cũng không sẽ nói gì”.

“Nếu ngài thích, có thế thường xuyên đến đây ở”.

Đóa hoa giao tiếp này còn u oán nhìn Diệp Bắc Minh một cái.

Ánh mắt kia giống như muốn hút hồn người khác vậy.

Diệp Bắc Minh thờ ơ: “Cô giúp tôi một việc”.

“Ngài cứ nói”.

“Tôi cần một ngàn cân Tỉnh Hồn Sa”.

Tinh Hồn Sa rất nặng.

Thiên Ngoại Vằn Thạch rơi xuống, mới mang theo một chút Tinh Hồn Sa.

Một ngàn cân chắc cũng chỉ có một bọc nhỏ.

Ngô Khinh Diên kinh ngạc: “Tinh Hồn Sa? Đây chính là nguyên liệu để rèn đúc binh khí cao cấp”.

“Chẳng lẽ lời đồn bên ngoài là thật?”

“Ngài thật sự lấy được thanh kiếm thần ở Phần Thiên Tông?”

“Chắc chắn là thật! Nếu khỏng sao thanh kiếm gãy kia có thể đáng giá một triệu đồng chứ!”

Nói xong.

Cô ta bất ngờ nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bằc Minh gật đầu: “Bên ngoài còn hợp tác tạo ra liên minh Đồ Thần, đầu tôi đáng giá ba trăm ngàn đồng đấy”.

Ngô Khinh Diên sửng sốt, xấu hổ cười: “Sát thần đại nhân, ngài cứ nói đùa”.

Cô ta làm ra vẻ chim nhỏ nép vào người.

Chỉ còn thiếu nước rúc vào trong lòng Diệp Bằc Minh thôi.

Diệp Bắc Minh không nói nhiều nữa: “Một ngàn cân Tinh Hồn Sa, có không?”

Ngô Khinh Diên nhíu mày: “Tỉnh Hồn Sa có giá trị rất lớn, gần như không có ai muốn bán ra cả!”

“Nếu cậu Diệp cần, thương hội nhà họ Ngô tôi có thể đi tìm cho cậu”.

“Ngài cho tôi năm ngày được không?”

“Được”.

Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy làm phiền cô Ngô”.

Anh xoay người đi ra khỏi phòng Ngô Khỉnh Diên.

Ngô Khinh Diên vừa định ra tiễn Diệp Bắc Minh.

Nhưng ra khỏi phòng nhìn, làm gì còn có bóng dáng của anh!

Sau đó.

Sắc mặt Ngô Khinh Diên nghiêm túc đứng lên, rất nhanh đã đi vào phòng bố mình Ngô Tố Hải: “Bố, bố đoán xem vừa rồi con gặp ai?”

Ngô Tố Hải đang pha trà.

Sau khỉ uống một ngụm, ông ta mới không để ý hỏi: “Ai?”

Ngô Khinh Diên phun ra mấy chữ: “Cậu Diệp!”

Ngô Tố Hải lại uống một ngụm: “Cậu Diệp nào cơ?”

Ngô Khinh Diên nghiêm túc nói: “Sát thần, Diệp Bẳc Phong!”

Thụt!

Ngô Tố Hải phun ra một ngụm trà nóng, khiếp sợ đứng lên: “Ai? Sát thần kia, cậu ta lại trở về rồi?”

“Con gái, con không bị thương chứ?”

Ngô Khinh Diên lắc đầu: “Bố, cậu Diệp không làm con bị thương”.

“Con đã thương lượng với cậu ấy

rồi .

“Lần này cậu ấy đến thương hội nhà họ Ngô là vì muốn con thu thập một ngàn cân Tinh Hồn Sa”.

Vẻ mặt Ngô Tố Hải kỳ quái: “Tinh Hồn Sa?”

Thân là thương nhân, ông ta phải khôn khéo cỡ nào chứ?

Vừa nghe thấy ba chữ này, trong nháy mắt ông ta đã đoán được mục đích Diệp Bắc Minh muốn Tinh Hồn Sa!

Ồng ta hít một hơi thật sâu: “A! Cậu ta muốn chữa trị thanh kiếm gãy kia?”

“Hay là thanh kiếm này là thần khí mà Phần Thiên Tông đúc ra năm đó thật?”

Ngô Khinh Diên nghỉẻm túc gật đầu: “Chắc là vậy!”

Đột nhiên.

Một bóng người già nua đấy cửa vào: “Khinh Diên, cháu thật sự gặp được kẻ này?”

“Bây giờ bên ngoài đã tố chức liên minh Đồ Thần, đầu của kẻ này đáng giá ba trăm ngàn đồng đấy!”

“Mà thanh kiếm gãy kia lại có giá một triệu đồng”.

“Nếu giết kẻ này…”

Nghe được lời này.

Ánh mắt Ngô Tố Hải đỏ lên!

Trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ!

“Ông nội!”

Ngô Khinh Diên hét lên một tiếng, sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch: “ông nói gì vậy?”

“Cậu Diệp có thực lực khủng bố như thế, ông làm vậy sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu cho nhà họ Ngô đấy!”

Cả người Ngô Tố Hải run rẩy, ho khan vài tiếng: “Khụ khụ khụ!”

Khuôn mặt già nua đỏ bừng: “Bố, loại chuyện này vằn không cần nói lung tung thì hơn!”

“Hừ!”

Lão già hừ lạnh một tiếng: “Hai người cho rằng lão phu đang nói đùa hay sao?”

Khuôn mặt già nua của ông ta trầm xuống: “Tố Hải, thương nhân thì phải to gan .

“Bố con hai người cũng quá nhát gan đi”.

“Đây là vụ làm ăn đáng giá một triệu ba, cũng là cơ hội của nhà họ Ngô!”

Ngô Khỉnh Diên hoảng sợ nhìn lão già: “Ông nội, đây không phải cơ hội, đây là cái bằy tử vong!”

Chát!

Lão già tát một cái vào mặt Ngô Khinh Diẻn: “Cháu câm mồm cho ông!”

“Thật sự nghĩ rằng tên Diệp Bắc Phong kia có thế nghịch thiên sao?”

“Một người muốn đối phó với nhiều thế lực Côn Lôn Hư như vậy, có thể kiêu ngạo được mấy ngày?”

“Đúng là vô dụng ánh mắt thiến cận, chỉ biết õng à õng ẹo, sao có thế so được với mấy người anh họ của cháu?”

Lão già không khách khí nhục nhã: “Nếu cho cháu một cơ hội, có phải cháu còn muốn leo lẻn giường Diệp Bằc Phong không?”

Ngô Khinh Diên uất ức ôm mặt.

Cô ta cắn môi, nước mắt ào ào chảy ra, quật cường nói: “Cháu không nghĩ vậy!”

Chát!

Lão già lại tát thêm một cái: “Còn dám mạnh miệng?”

Ngô Tố Hải cũng khuyên: “Bố, Khinh Diên nói đúng…”

“Con cũng câm mồm cho bố!”

Đôi mắt lão già đỏ bừng, tràn ngập tơ máu nhìn chằm chằm Ngô Tố Hải: “Từ giờ trở đi, bố con hai người cấm được bước ra khỏi căn phòng này một bước”.

Ông ta hét lớn một tiếng: “Người đâu!”

Hai người đỉ thẳng vào.

“Coi chừng bọn họ, cấm bọn họ liên hệ với bên ngoài”.

“Đồng thời, liên hệ liên minh Đồ Thần cho tôi!”

“Vâng!”

Sau khi rời khỏi thành Côn Luân, Diệp Bắc Minh trực tiếp trở về giới phàm tục.

Vừa bước ra khỏi kết giới.

Điện thoại của Diệp Bắc Minh đã không ngừng vang lên.

Đủ loại tin nhắn cuộc gọi chưa nhận theo nhau mà đến.

Reng reng reng!

Trừ mấy người Vạn Lăng Phong,

Lâm Thương Hải ra.

Còn có của mấy người thư ký Tiền, Hạ Nhược Tuyết.

Anh mở từng tin nhắn ra đọc.

Vạn Lăng Phong: “Chủ nhân, đã phân chia đan dược và công pháp cho tiểu đội Sát Thần rồi”.

Lâm Thương Hải: “Chủ nhân, toàn bộ dư nghiệt của gia tộc người thủ hộ đều đã bị giết”.

Thư ký Tiền: “Long soái, long mạch đã được chữa trị xong, hội trưởng lão đã tính côn cho ngài!”

“Chờ ngài từ Côn Lôn Hư trở về sẽ tổ chức tiệc chúc mừng cho ngài!”

Hạ Nhược Tuyết: “Bắc Minh, Tôn Thiến mất tích rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK