Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1512: Lại đuổi giết tới!
Người trẻ tuổi mặc áo gấm thêu hơi sửng sốt.
Một giây tiếp theo, anh ta quỳ một chán xuống: “Cho dù tiền đồ của đệ tử thế nào thì sư phụ vẫn mãi là sư phụ của con!”
“Tốt! Tốt! Tốt lắm!”
Ông lão kích động đỡ người tuổi trẻ đứng dậy.
Sau đó, sẽ bắt một trám người sư phụ của Diệp Bắc Minh đi!
Lúc này, Trần Thiên La mở miệng: “Tiền bối, một trăm người này là do thành Thiên Đan của chúng tôi tìm được…”
“Xem như không có công lao cũng có khổ lao!”
“Hừ!”
Ông lão hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước.
Xoẹt!
Thô bạo xé ba cánh tay ra rồi ném cho Trần Thiên La: “Chuyện này giữ bí mật, nếu không toàn bộ tộc của ông sẽ bị tiêu diệt!”
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Bắc Minh suýt chút nữa cắn nát răng hàm của mình!
Một trăm người sư phụ vất vả lắm mới ngưng tụ được thân xác, nhưng lại bị tàn phá như vậy!
“Đáng chết!1′
Diệp Bắc Minh cảm thấy trong lòng ngưng tụ thành một đám lửa giận: “Rốt cuộc hai người này có lai lịch thế nào? Nói!”
Thân thể Trần Thiên La run cầm cập, quỳ trên mặt đất điên cuồng run rẩy: “Cậu Diệp, cậu cũng đã dùng sưu hồn!”
“Cậu chắc hẳn biết là tôi cũng không biết lai lịch của hai người này!”
“E rằng chỉ có một mình cổ Trần Đan Tôn mới biết thế lực bí mật đằng sau thành Thiên Đan là người nào!”
“Nhưng cổ Trần Đan Tôn đã chết…”
Trần Thiên La quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ!
Diệp Bắc Minh ấn lòng bàn tay xuống: “Giữ lại ông có ích lợi gì?”
Bùm!
Đầu của Trần Thiên La nổ tung ngay tại
chỗ!
“Tiểu súc sinh, cậu quả nhiên ở chỗ này!”
Đột nhiên, ngoài phòng khách vang lên giọng nói lạnh lùng: “Ngày hôm đó ở vùng đất Thiên Tuyệt đã để cậu sống sót, nếu như hôm nay Bách Lý Tranh Vanh tôi lại để cậu sống sót rời đì!”
“Thì chức tông chủ của Thiên Đạo tông, tôi cũng không cần phải làm nữa!”
Bùm!
Một tiếng động lớn kỉnh thiên động địa vang lên, mái nhà của toàn bộ đại sảnh bị xốc lên.
Hàng chục bóng người lao ra từ bốn phương tám hướng!
Đám người Bách Lý Tranh Vanh, Tuyệt Vô Trần, chủ nhân Sát Minh, Kim Thịnh Hải, Tinh Khư môn chủ, Dã Lang bang chủ.
Bất ngờ đều nằm trong số đó!
Trên mặt của mỗì người đêu mang theo biểu tình cực kỳ lạnh lùng!
Lạnh như băng, rét lạnh, đầy sát khí!
“Xì!”
Hoa Linh Lung hít một hơi khí lạnh: “Cảnh
giới Đế, tất cả đều là cảnh giới Đế…”
Ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm Tuyệt Vô Trần: “Đại sư huynh, ông điên rồi sao?”
“Ông đưa nhiều cảnh gỉớỉ Đế đến như vậy chẳng lẽ chỉ để đối phó với cậu Diệp thôi sao?”
Tuyệt Vô Trần nheo mắt lại: “Bà lại trẻ lại sao?”
“Hừ!”
Lập tức có một tiếng hừ lạnh: “Tiểu súc sinh này không biết tốt xấu đã phá hỏng hết tất cả của ông đây!”
“Chỉ cần có thể giết cậu ta, ông đây sẽ không tiếc bất cứ giá nào!”
Diệp Bắc Minh nhìn khắp xung quanh, liếc nhìn mọi người!
Lắc đầu buồn cười: “Đừng giả vờ nữa, chỉ dựa vào các người mà cũng dám đến làm phiền tôi sao?”
“Đã quên mất dáng vẻ bỏ chạy trối chết khi còn ở vùng đất Thiên Tuyệt như thế nào à?”
“Cậu!”
Khuôn mặt già nua của Bách Lý Tranh Vanh tức giận đến mức vặn vẹo.
“Tiểu súc sinh, đợi lát nữa cậu có chết thì
cũng không biết chết như thế nào đâu!1′, chủ nhân Sát Minh hạ thấp giọng.
Diệp Bắc Minh cũng lười để ý đến mâỳ người này, ánh mắt tối sầm lại!
Hướng về một nơi nào đó trong không trung hét lớn một tiếng!
“Hai con chó già, lăn ra đây, nhận lấy cái chết đi!”
Bùm!
Một luồng khí thổi quét ra ngoài, không khí gợn sóng.
Hư ảnh của hai ông lão thực sự xuất hiện!
Trên mặt chợt lóe lên vẻ kỉnh ngạc: “Thằng nhóc này giỏi, cậu lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của hai chúng tôi?”
“Ông là…”
Vào lúc Hoa Lỉnh Lung nhìn thấy hai người kia thì con ngươi co rút lại: “Bách Lý Quyết, lão tổ Sát Minh! Cảnh giới Đế Tôn!”
“Không phải các người đã bỏ mình vào mấy ngàn nám trước rồi sao?”
Bách Lý Quyết bật cười hiểu ý: “Nếu ông đây không giả chết thì làm sao có thể lui về phía sau màn đây?”
Con ngươi của lão tổ Sát Minh khóa chặt trên người Diệp Bắc Minh: “Anh Bách Lý, trên người thằng nhóc này có rất nhiều bí mật!”
“Phế bỏ cậu ta là được, để cậu ta sống sót!”
“Tôi cũng nghĩ như vậy!”
Bách Lý Quyết thoải mái gật đầu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Lỉnh Lung trắng bệch, cô ta bước tới chắn ở trước người Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, cậu đi trước đi! Nơi này giao cho tôi!”
Diệp Bắc Minh hơi sửng sốt: “Cô đánh thắng được Đế Tôn sao?”
Hoa Lỉnh Lung lắc đầu: “Không đánh lại, nếu tôi liều cái mạng già này!”
“ít nhất có thể cầm chân được bọn họ trong mười giây!”
Diệp Bắc Minh có chút cảm động, vỗ vào bả vai của Hoa Lỉnh Lung: “Không cần đâu!”
“Tôi giết chết Đế Tôn cũng không cần đến mười giây!”
“Hả?”
Hoa Lỉnh Lung sửng sốt.
Toàn trường đêu trở nên tĩnh mịch!
Đám người Bách Lý Tranh Vanh đều bối
rối!
Đã lúc này fôi mà tên tiểu súc sinh kia còn dám nói năng ngông cuồng đến thế?
Hoa Lình Lung vội vàng nói: “Cậu Diệp, hiện tại không phải lúc nói đùa đâu!”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Tôi không nói đùa”.
Trong lòng trực tiếp trò chuyện với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tiểu Tháp, giao cho ông!”
“Được!”
Âm thanh vừa chạm đất, một luồng sức mạnh cực kỳ kỉnh khủng ngưng tụ lại, đột nhiên nổ tung!
Bùm!
Trong phút chốc, lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, một luồng khí tức cường đại bùng nổ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK