“Tên này thật sự là Hoa tộc hả?”
“Anh ta là đời con cháu của Diệp Phá Thiên?”
Người biết được tin tức đều rung động.
Sự xuất hiện của Diệp Bắc Minh khiến một bát nước vốn yên tĩnh hoàn toàn sôi trào!
“Tra, lập tức đi tìm kiếm thòng tin về người này cho tôi!”
“Trong vòng một ngày, tôi muốn có được tất cả tin tức về cậu ta!”
Vô số thế lực nhao nhao ra lệnh.
Nửa giờ sau.
Nhà họ Trịnh, nhà họ Lý, nhà họ cổ, nhà họ Lục, nhà họ Hoàng Phủ, nhà họ Phong, nhà họ Bắc Minh, nhà họ Cơ.
Tâng lớp cấp cao của tám gia tộc Thần Huyết lớn tụ tập lại!
Bên trong một đại điện nghị sự cổ xưa của học viện Giám Sát, bầu không khí cực kỳ ngưng trọng.
Ánh mắt mọi người nghiêm nghị, nhìn chòng chọc vào hình ảnh bẽn trong thủy tinh xanh lam!
Chính là cảnh Diệp Bắc Minh chém giết tám cảnh giới Vực Vương!
Hiện trường yên tĩnh đến đáng sợ!
Không biết qua bao lâu.
“Rốt cuộc tên này chui ra từ đâu vậy?”
“Mọi người có ai biết thông tin về cậu ta không?”
“Năm đó chẳng phải nhà họ Diệp đã hoàn toàn phế bỏ rồi sao?”
“Thần Vương chém giết Vực Vương, hơn nữa giết không chỉ một người, điều này có ý nghĩa gì?”
Giọng nói uy nghiêm của một người đàn ông vang lẽn.
Gia chủ nhà họ Lục, Lục Lăng Phong!
Một người trẻ tuổi cười: “Lục tiền bối, ông cần nghiêm trọng đến thế không?”
Người trẻ tuổi bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy, chỉ một tên Diệp Bắc Minh mà thòi, có thể gây ra sóng gió gì chứ?”
Những người khác cũng hùa theo.
“Nếu tám gia tộc Thần Huyết lớn chúng ta đều ra tay, giết anh ta đơn giản như nghiền chết một con kiến!”
“Tôi sớm đã nhìn ra rồi, tên này toàn ỷ vào thanh kiếm kỳ quái kia!”
“Nếu không phải thanh kiếm kia, một đầu ngón tay của tôi là có thể giết chết Diệp Bắc Minh!”
Mặt mũi những người trẻ tuổi này tràn đầy khinh thường.
Trên mặt tràn ngập ngạo mạn!
Một lão già mặc cấm bào chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn lướt quá đám thanh niên này: “Xem ra các cậu sống quá thoải mái!
“Từ một triệu năm trước, sau khi tổ tiên chúng ta và Diệp Phá Thiên cùng nhau đi ra khỏi chiến trường Thái cổ, đời con cháu sau không bằng đời con cháu trước!”
“Nếu như các cậu thật sự có nắm chắc giết được Diệp Bắc Minh, hiện tại cũng có thế đi giết anh ta!”
Những thanh niên này nhìn về phía Hoàng Phủ Tê, không ai nói gì.
“Anh Hoàng Phủ, bọn họ chỉ là một đám trẻ con thôi, hà tất chấp nhặt với bọn họ?”
Một lão già mặt đỏ cười ha hả hoà giải.
Hoàng Phủ Tê trầm mặt: “Một đám trẻ con? Thoạt nhìn Diệp Bắc Minh kia cũng chẳng chênh lệch mấy với chúng nó”.
“Mới cảnh giới Thần Vương đã có thể chém giết cảnh giới Vực Vương, nếu các người còn cho rằng chúng nó là trẻ ranh, sớm muộn gì tám gia tộc lớn chúng ta cũng sẽ xong đời!”
Lão già mặt đỏ nhíu mày: “Anh Hoàng Phủ, có phải anh nói hơi quá nghiêm trọng rồi không?”
Một bà lão cũng lắc đầu theo: “Một tên Diệp Bắc Minh mà thòi, anh Hoàng Phủ không cần lo lắng như vậy chứ?”
“Có điều, những đứa nhỏ này nói đúng một thứ!”
Lão già mặt đỏ hỏi lại: “Ý bà là thanh kiếm kia?”
Bà lão gật đầu: “Thanh kiếm này giao cho anh ta sức chiến đấu không nên có!”
Bà ta khoát tay, bên trong thủy tinh xanh lam ngừng truyền hình ảnh.
Nhẹ nhàng điểm một cái!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bị đơn độc phóng đại, đủ loại chi tiết ập vào tầm mắt!
Tạch!
Ánh mắt mọi người rơi xuống trên thân kiếm.
Toàn thân đen nhánh, tạo hình xưa
cũ.
Trên thân còn khắc một vài phù văn chưa từng thấy!
“Bà già này hoài nghi, thanh kiếm này đến từ chiến trường Thái cổ!”
Lời bà lão nhấc lên sóng gió ngập trời!
“Cái gì?”
Đôi mắt mấy trăm người ở đây co rụt lại!
Ánh mắt lập tức nóng bỏng lên!
Lão già mặt đỏ vô cùng kinh ngạc: “Bà bảo là thanh kiếm này mang từ trong chiến trường Thái cổ ra bên ngoài?”
“Rất có khả năng!”
Ánh mắt Lục Lăng Phong lập lòe: “Năm đó, Diệp Phá Thiên vốn có tư chất thường thường, chính bởi vì tiến vào chiến trường Thái cổ nên về sau mới bay lên trời cao!”
“Năm đó, sau khi nhà họ Diệp hủy diệt, chúng ta vẫn luôn tìm kiếm thứ mà Diệp Phá Thiên mang từ trong chiến trường Thái cổ ra!”
“Mãi cho đến lúc nhà họ Diệp biến mất, Hoa tộc bị trục xuất, từ đầu đến cuối chúng ta vẫn không thu hoạch được gì!”
“Hiện tại xem ra, thật sự có khả năng là thanh kiếm này!”
Trên một hòn đảo tròi lơ lửng.
Diệp Bắc Minh đi theo tộc Rồng đen tới chỗ này!
Rống!
Bốn phía, tiếng rồng ngâm không ngừng vang lên. Trên không trung, mấy chục đầu hắc long lượn quanh gào thét!
Cảnh tượng vò cùng hùng vĩ!
Diệp Bắc Minh không đếm xỉa tới những thứ này, buông Nhị sư tỷ xuống, sắc mặt khó coi vô cùng.
“Gân mạch đứt đoạn, đan điền bị hủy!”
“Xương cốt gần như vỡ vụn toàn bộ, ngay cả hai mắt…”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, siết thật chặt nắm đấm!