Diệp Bắc Minh chẳng nỡ đế Chu Lạc Ly đi chút nào: “Tứ sư tỷ, đệ…”
Chu Lạc Ly lấy hết can đảm, ôm chầm lấy Diệp Bắc Minh: “Tiếu sư đệ, đệ gọi tỷ là Lạc Ly được không?”
Chu Tế nhíu mày, định bụng đi tới tách hai người ra.
Song, Chu Đổ Di lại lắc đầu với hẳn ta, truyền âm bằng chân nguyên: “Thôi kệ đi, dù gì đây cũng là lần cuối cùng hai người họ được gặp nhau rồi”.
Diệp Bắc Minh ngấn người: “Chị… Lạc Ly”.
Chu Lạc Ly tỏ ra giận dổi: “Bỏ chữ chị đấy đi được không? Tỷ không muốn làm chị của đệ đâu!”
“Hơ…”
Diệp Bắc Minh trông có phần bối rối: “Lạc Ly”.
ơi!
Chu Lạc Ly đáp lại tiếng gọi của anh.
Ngay sau đó.
Cô ấy làm một hành động khiến cho bất cứ ai cũng sững sờ.
Chu Lạc Ly kề sát gương mặt mỹ miều của mình vào mặt Diệp Bắc Minh thật nhanh, hôn lên môi anh một cách chóng vánh: “Tiếu sư đệ, tỷ chờ đệ đến cưới tỷ đấy!”
Trời đất ơi!
Trong chớp mẵt, máu toàn thân Diệp Bắc Minh sôi sùng sục cả lẽn.
Tay chân anh cứng đờ, dường như có một dòng điện vừa chạy xẹt qua người anh.
Chu Đỗ Di cũng ngây ra như phỗng khi chứng kiến cảnh tượng ấy ngay trước mắt mình.
Cô ta đứng đực mặt tại chổ mất một lúc lâu mới hoàn hồn, quở trách: “Diệp Bắc Minh, cậu đúng là to gan, sao còn chưa thả Lạc Ly ra hả!”
Một tia sát ý lóe lên trong mắt Chu Tể: “Diệp Bắc Minh, mày còn ngoan cố ôm Lạc Ly nữa à?”
Mày muốn chết đúng không?”
Tuy nhiên, Diệp Bắc Minh vẫn ôm ghì lấy Chu Lạc Ly như cũ, bỏ ngoài tai lời đe dọa của Chu Tể.
“Thằng nhóc kia, mày đúng là không biết sống chết mà!”
Chu Tế nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt như rắn độc.
Ánh mắt ấy khiến người ta sởn cả gai ốc, rùng rợn cực kỳ.
Ngay sau đó.
Hắn ta ra tay.
Với tốc độ nhanh như tia chớp, Chu Tể cong năm ngón tay vồ về phía lồng ngực của Diệp Bẳc Minh toan móc tim anh ra.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nẽn tối tăm, anh tóm lấy cổ tay của Chu Tế.
Chu Tể giận quá hóa cười vì hành động của Diệp Bắc Minh: “Hừ, ỏn con, mày còn dám… Á!”
Hắn ta chưa kịp nói hết câu thì đã bị Diệp Bắc Minh nắm chặt cổ tay.
Sau đó, anh bóp thật mạnh.
Nỗi đau đớn khủng khiếp ập tới, dường như xương cố tay hắn ta sắp gãy đến nơi rồi.
Đôi mắt bồ câu của Chu Đỗ Di hiện lẽn nét hoảng hốt: “Ta đoán đúng rồi, quả nhiên thằng nhóc này không đơn giản chút nào!”
Gương mặt Chu Tể đỏ bừng vì đau: “Đường tỷ, tôi đau quá!”
“Đau chết đi được, thằng khốn này… Nó mạnh quá, tôi không chống lại được!”
“Nó vừa cầm cổ tay tôi là tôi không thế dùng được một chút chân nguyên nào!”
Chu Đồ DI nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm: “Người anh em Diệp, xin hãy dừng tay!”
Diệp Bẳc Minh buông tay Chu Tể ra, đanh giọng cảnh cáo: “Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng!”
“Nếu không nế tình anh cùng họ với Lạc Ly thì bất cứ ai muốn giết tôi, kẻ đó đều chết không nơi chôn thân cả!”
Chu Tể ôm lấy cố tay sưng đỏ của mình: “Diệp Bắc Minh, mày được lâm!”
“Được lắm!”
Cơn nhức nhối âm ỉ nơi cổ tay khiến hắn ta xấu hổ và giận dữ như thế sắp bốc khói tới nơi.
Đường đường một người có cảnh giới Thánh Vương sơ kỳ như hắn ta mà lại bị một tên Võ Thần đe dọa ư?
Chắc chắn thằng khốn nạn này cố tình che giấu cảnh giới!
Chu Đỗ Di lạnh lùng nhắc nhớ: “Chu Tể, câm miệng lại cho tôi, chẻ mình chưa đủ mất mặt à?”
Chu Tế ngậm miệng, không dám nói gì them nữa.
Có điều khi nhìn Diệp Bắc Minh, ánh mắt hắn ta vẫn lạnh lùng cực kỳ.
Chu Đổ Di nhìn về phía Chu Lạc Ly: “Lạc Ly, đến lúc phải đi rồi”.
Chu Lạc Ly buông Diệp Bắc Minh ra một cách quyến luyến, rồi cô ấy xoay người, đi tới trước thi thế của Thôn Thiên Mãng.
Cô ấy đâm bảo kiếm đang cầm trên tay vào cơ thể Thôn Thiên Mãng, móc một viên tỉnh hạch ma thú đen tuyền ra.
“Tiểu sư đệ, có lẽ cái này sẽ có ích với đệ đấy”.
Chu Lạc Ly đưa viên tinh hạch ma thú cấp mười một cho Diệp Bắc Minh.
Chu Tế cực kỳ căm tức: “Lạc Ly, anh mới là người giết Thôn Thiên Mãng cơ mà, sao em có thể tặng tinh hạch cho hắn ta chứ?”
Chu Lạc Ly lạnh lùng liếc xéo hắn ta: “Anh nghĩ tiếu sư đệ của tỏl không thế giết Thôn Thiên Mãng được chắc?”
“Em!”
Chu Tể tức đến nỗi suýt chút nữa đã hộc máu.
Chu Đổ Di lắc đầu với hẳn ta, tỏ ý hắn ta đừng nói nữa.
“Hừ!”
Chu Tế hừ lạnh một tiếng, giận cá chém thớt với Diệp Bẳc Minh: “Thằng kia, một khi sự giận dữ của một người vượt quá giới hạn thì sẽ chết đấy!”
“Từ khi sinh ra đến nay, Chu Tể này chưa bao giờ tức giận đến thế lần nào, mày là người đầu tiên khiến tao tức tối đến vậy đấy!”
“Mày hãy chờ đấy, không lâu nữa thôi, tao sẽ cho mày biết thế nào là chết mà xác không ra hình người!”
Chu Tế thầm thề trong bụng.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, tên Chu Tể đó có sát ý với cậu khiếp lắm đấy”.
Diệp Bẳc Minh chỉ trả lời bằng một câu: “Tôi cảm nhận được rồi. Nếu hắn ta dám ra tay với tôi thì chuấn bị nhận lấy cái chết đi!”
Anh không từ chối lòng tốt của Chu Lạc Ly.
Cất tinh hạch ma thú vào.
Chu Lạc Ly quay sang nhìn Chu Đỗ Di: “Chị Di, còn hoàng triều Đại Chu thì sao đây?”
Chu Đỗ Di thản nhiên đáp lời: “Tôi sẽ liên hệ với gia tộc để họ cử người đến đây chấn chỉnh tàn cuộc, nâng đỡ một người khác lên làm hoàng để’.
“Còn chuyện của triều đình thì không cần cô lo”.
Dứt lời, cô ta còn liếc Diệp Bắc Minh một cách ấn ý.
Dường như Chu Đỗ Di muốn nói với Diệp Bắc Minh rằng anh đừng hòng ngấp nghé hoàng triều Đại Chu.
Diệp Bắc Minh cảm thấy hơi buồn cười.
Bởi vì vốn dĩ anh đâu thèm hứng thú gì với hoàng triều Đại Chu đâu.
“Được rồi”.
Chu Lạc Ly gật đầu, cô ấy lại ôm chặt Diệp Bắc Minh thật lâu rồi mới xoay người rời đi.