Khi mọi người ờ đây còn đang kinh hãi, Diệp Bắc Minh đã chặn đường Hà Vấn Thiên: “ông quả thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ!”
Sắc mặt Hà Vấn Thiên ngay lập tức trắng bệch!
Đường đường là kẻ cầm đầu Vô Tướng thần cung, lại có một loại cảm giác muốn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!
Hà Vấn Thiên cố nén sợ hãi: “Diệp Bắc Minh, nếu như cậu dám giết tõi thì Vô Tướng thần cung sẽ…”
Cũng đã đến nước này mà ông ta còn muốn uy hiếp Diệp Bắc Minh!
Vèo!
Ảnh Thuấn!
Một bước xuất hiện trước mặt Hà Vấn Thiên, kiếm Đoạn Long đâm thẳng vào trái tim ông ta!
Giọng nói của thần chết vang lên: “Tôi giết, Vô Tưởng thần cung sẽ như thế nào?”
“Cậu… Không…”
Hà Vấn Thiên há to mồm: “Sao cậu có thế nhanh như vậy…”
“Những lời này lổ tai tôi nghe đến mức sẳp mọc kén hết cả rồi, làm phiền mấy người lần sau động não một chút đi!”
Thanh kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh rung lên một cái.
Người đứng đầu Vô Tướng thần cung, Hà vấn Thiên hóa thành một bãl máu tươi!
“Còn có các người”.
Diệp Bắc Minh một lần nữa dời đi mục tiêu, nhìn về phía Tôn Bách Diệp và Tôn Tam Thiên!
Hal người tê dạl da đầu, từng chút từng chút lùi về phía sau.
Diệp Bắc Minh chỉ bước một bước là đã đuối kịp bọn họ, vẻ mặt tràn ngập nụ cười thân thiện: “Đừng sợ, một kiếm mà thôi, không đau chút nào!”
“Cậu!”
Tôn Bách Diệp bị dọa sợ đến mức tròng mắt sắp sửa nổ tung ra!
Trong lòng vô cùng hối hận: “Nhị đệ, em gàl bẫy anh sao!”
Diệp Bắc Minh chém xuống một nhát, máu tươỉ văng ra!
Quả nhiên… Không chút đau đớn!
Ánh mắt xoay chuyển, rơl đến trên người Tôn Tam Thiên.
Cái trán của Tôn Tam Thiên điên cuồng đổ mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn về phía đám người.
Tựa như nổi điên mà gào thét: “Lý Thánh Tử, là ông nói…”
“Phụt!” một tỉếng, máu đỏ bẳn lên!
Diệp Bắc Minh lười đến liếc mắt nhìn một cái, bước vào giữa đám Chí Tôn còn sót lại.
Cứ như là một cỗ máy giết người vô tình!
Chỉ mới qua mười lăm phút, ba mươi mấy Chí Tôn đã toàn bộ bỏ mình!
“A!”
Người tu võ ở bên ngoài ngục giam Trấn Hồn trái lại hít một ngụm khí lạnh: “Người này là quái vật gì vậy chứ…”
Gần như tất cả mọi người đều sợ đến choáng váng!
Từ Nguyên, Từ Lâm, Từ Thành nơm nớp lo sợ: “Hình như tôi nhìn thấy Diệp Phá Thiên hồi sinh?”
Diệp Tiêu Tiêu bụm chặt miệng: “Anh… Anh ấy làm bằng cách nào?”
Giây tiếp theo.
Diệp Bẳc Minh nhìn về phía đám người Phật Môn: “Mấy người có muốn đến Tây Thiên thử gặp Phật Tổ hay không?”
Rầm!
Cả đám cao tầng của Phật Môn bị dọa đến mức rụt rịt lùi ra đằng sau!
Từng người một đố mồ hôi lạnh sau lưng: “Diệp thí chủ, bọn tôi cũng khỏng có ra tay với cậu!”
Diệp Bắc Minh nhếch mép cười một tiếng: “Đám ngụy quân tử ra vẻ nghiêm trang đạo mạo, hay là để tôi tiền các người đến Tây Thiên gặp Phật TỔ đi!”
Gào rú!
Tiếng rồng ngâm vang lên, Diệp Bắc Minh cứ như là một tên sát thần mà đi vào giữa đám cao tăng của Phật Môn.
“Diệp Bắc Minh cậu chính là ma quỷ!”
“Phật Tố ơi, tại sao người lại thả tên ma quỷ này vào nhân gian vậy?”
“Diệp Bắc Minh, cậu sẽ phải xuống địa ngục…”
Những tên cao tăng Phật Môn kia kêu gào thảm thiết.
Diệp Bắc Minh cười: “Quên báo cho mấy người, tôi có một biệt hiệu gọi là Sát Thần!”
‘Tôi không vào địa ngục thì aỉ vào địa ngục?”
Chợt quát lớn một tiếng: “Cho dù là phải xuống địa ngục, ông đây cũng sẽ ờ dưới địa ngục giết mấy người thêm một lần nữa!”
“Cậu!
Đám cao tăng Phật Môn ngây người, toàn bộ bị mạt sát!
Giết một người là tội!”
“Giết ngàn người là hùng!”
“Giết trăm ngàn người chính là thần!”
Diệp Bắc Minh còn có cảm giác chưa tận hứng!
Lại nhìn về phía Hỏa Linh Tông, Nhân Vương Điện, Vô Tướng thần cung và những người thuộc các tông môn khác!
Khẽ mỉm cười: “Địa ngục trống rỗng, bọn họ quá tịch mịch”.
“Mọi người xuống dưới góp cho đủ số chứ nhỉ?”
Những người của các thế lực này thiếu chút nữa bị sống sờ sờ hù chết!
Tàn sát nhiều người như vậy, sao anh ta còn cười được vậy?
Giây tiếp theo.
Ý chí giết chóc bùng nổ, dưới kiếm Đoạn Long lại toát ra từng vũng từng vũng máu tươi!”
Sau nửa giờ điên cuồng thu hoạch!
Người tu võ đến từ mười mấy thế lực khác nhau như Vô Tướng thần cung, Hỏa Linh Tông, Nhân Vương Điện, gia tộc Đông Hoàng, Đạo Tông, Quỷ Vân Quật và nhà họ Tôn, tất cả đều bị Diệp Bắc Minh chém chết!
Ước chừng hơn một trăm ngàn người!
Ngay lúc này, dưới chân Diệp Bắc Minh là núi thây biến máu.
Anh giẫm ở bên trên thi thế.
Từng bước một đi về phía ngục giam Trấn Hồn hệt như đang tản bộ, trên mặt là một nụ cười bình thản: “Cuối cùng cũng giết xong rồi!”
“Còn có ai muốn nếm thử thanh kiếm của Diệp mồ tôi đây hay không?”
“Không… Không có..
Những người tu võ của các tông môn và gia tộc khác đều hoảng sợ cúi đầu.
Bỏ mặc máu tươi chảy xuôi ở dưới chân!
Không dám thở mạnh lấy một cái!
ở sau cùng đám người, Lý Vân Phỉ bị dọa đến kinh hồn bạt vía, đồng tử điên cuồng co rút lại: “Kẻ điên… Cái kẻ điên này…”
Đột nhiên.
Bốp bốp bốp!
Tiếng vổ tay vang lên cùng lúc với tiếng nói của một người đàn ông trẻ tuổi: “Xuất sắc! Thật sự là quá xuất sắc!”
“Không hổ là hâu nhân của Diệp Phá Thiên!”
“Loại thủ đoạn giết chóc kiên cường này, quả thật làm cho người ta trông thấy phải la hét cho thỏa nguyện!”
Là ai có lá gan lớn như vậy?
Lúc này còn dám nhạo báng tòa sát thần này?
Vụt!
Mọi người ở đây đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một người thanh niên từ bên ngoài sơn cốc đi tới.
“Trò hề này nên kết thúc rồi!”