Anh vừa bế Lý Gia Hỉnh lên, hai bóng người nhanh chóng xông vào, khom lưng chín mươi độ: “Thiếu chủ!”
“Sư phụ!”
Là hai người Lâm Thương Hải và Vương Trường Sinh.
Hai người đều bị thương.
Khí tức khỏng ốn định.
Thụp một tiếng quỳ xuống đất!
“Các ông có lỗi, không bảo vệ tốt nhà họ Lý!”
Diệp Bắc Minh nhìn Lâm Thương Hải và Vương Trường Sinh.
Hai người đều bị thương, khí tức không ốn định.
Với tình trạng này mà tiếp tục giao đấu với người nhà họ Long cổ võ thì sẽ là nộp mạng.
Bèn không trách tội bọn họ.
Anh bảo hai người dọn dẹp hiện trường, nhìn ông lão may mẳn được sống của nhà họ Long, rồi bế Lý Gia Hinh đi vào phòng.
Ồng lão của nhà họ Long cổ võ thấy Diệp Bắc Minh rời khỏi, vội vàng nói:
“Các người chỉ cần thả tỏi, cho tôi rời khỏi đây, tôi bảo đảm sẽ đưa các người tiến vào Côn Luân…”
Ông ta còn chưa nói hết.
Lâm Thương Hải giơ chân dầm lẽn đùi của ông ta.
‘Rắc rắc’ một tiếng giòn tan, một cái chân trực tiếp teo lại.
Ông lão đau đến toàn thản run lên, nhìn chẵm chằm Lâm Thương Hải.
Lâm Thương Hải lạnh lùng nói: “Dựa vào ông mà cũng muốn hối lộ tôi?”
“Còn dám nói thẻm một lời, tôi sẽ phế nốt cái chân kia của ông!”
Trong phòng.
Diệp Bắc Minh đã hoàn toàn ổn định thương tích của Lý Gia Hĩnh.
Có Quỷ Môn Thập Tam Châm và đan dược trong tay, chỉ cần cô ta còn một hơi thở.
Diệp Bắc Minh cũng có thế kéo cô ta về từ tay Diêm Vương.
Diệp Bắc Minh cũng không rời khỏi phòng, ngồi khoanh chân.
Hồi phục nội lực!
Vừa nãy anh mượn sức mạnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, dùng một kiếm giết chết võ tôn.
Đã tiêu hao khoảng một phần năm nội lực.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cảm thấy thế nào?”
Diệp Bắc Minh cười trả lời: “Dùng một lần, rất sướng!”
“Cứ dùng mãi, thì sướng mãi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Cậu không muốn tự ra tay chiến đấu nữa hả?”
Diệp Bắc Minh nói: “Có thế giết được thì việc gì phải ra tay?”
“Hơn nữa, một lần chỉ mất một phần năm nội lực, trong mấy lần thì có thể giải quyết rắc rối, tại sao không dùng chứ?”
“Dù sao nội lực của tôi hồi phục rất nhanh, chỉ cần nghỉ ngơi một hai tiếng”.
Sau đó.
Diệp Bắc Minh lại nói: “Nhưng, đương nhiên tốt nhất vẫn là nảng cao thực lực của bản thân”.
“Tôi kẹt trong võ vương đính phong cũng một thời gian rồi, cũng phải tăng cấp thôi”.
Nếu bị người bẽn ngoài nghe thấy lời này, chắc chắn sẽ tức chết!
Mẹ kiếp, đảy gọi là một thời gian rồi hả?
Anh vừa mới tăng cấp chưa đến một tuần!
Còn muốn tăng cấp, có còn là người không?
Ánh mẳt trầm xuống: “Lô dược liệu nhà họ Long, vừa đúng lúc cần”.
Hai tiếng sau.
“Khụ khụ khụ…”
Tiếng ho khan vang lên.
Lý Gia Hinh ngồi lên, nhìn thấy Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân dưới thảm.
Trong lòng cô ta vô cùng cảm động.
Cả người đều ngấn ngơ.
Cơ thế cô ta khẽ run lên!
Vừa định lên tiếng, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Lúc cô ta đang tuyệt vọng, chỉ gọi một cuộc, vốn khỏng nghĩ Diệp Bắc Minh sẽ đến thật.
Dù sao.
Đó cũng là nhà họ Long cổ võ!
Nhưng Diệp Bắc Minh lại đến thật.
Còn vì cô ta mà giết đám người nhà họ Long, và cứu cô ta.
Lý Gia Hỉnh cũng biết rất rõ, sờ đĩ Diệp Bắc Minh cứu cô ta, phần lớn là vì muốn lợi dụng quyền thế nhà họ Lý sau lưng cô ta.
Nhưng bây giờ, Lý Gia Hỉnh thà rằng đa sầu đa cảm!
Nghĩ rằng người đàn ông này cứu cô ta vì chính cô ta!
Sự xuất hiện của Diệp Bắc Minh giống như một tia sáng trong sự tuyệt vọng, cứu vớt cô ta!
Giọng nói vang lên: “Cô đã tỉnh rồi, tôi cũng phải đi làm việc của mình đây”.
“Thương tích trên người cô, cơ bản đã chữa khỏi rồi”.
“Vì mất đi lượng lớn khí huyết, cho nên cô còn rất yếu”.
“Còn khuôn mặt của cô, tuy đã bị hủy dung, nhưng đan dược của tôi có thể giúp cô không đế lại sẹo“.
“Đêm nay đừng động vào, sáng sớm ngày mai có thế tháo băng”.
“Cuối cùng…”
Anh ngập ngừng, trầm mặc mấy giây: “Năm năm trước, gia đình tôi cũng xảy ra biến cố giống như nhà họ Lý, tôi cũng mất hết người thân“.
“Người chết không thế sống lại”.
“Cỏ hãy sống thật tốt”.
Diệp Bắc Minh đi ra khỏi phòng.
Nghe thấy năm chữ này.
Đôi mắt của Lý Gia Hĩnh cay cay, nhìn bóng hình Diệp Bắc Minh.
Òa khóc nức nở!
“Ông nội!”
Tổng đàn điện Huyết Hồn.
Một bóng đen vội vàng xông vào, rất hoảng loạn.
Thụp một cái quỳ xuống đất, cất giọng run run: “Điện chủ!”
“Thông tin mới nhất, Tam Giác Vàng rơi vào nguy hiếm, sáu cao thủ bảng xếp hạng ngầm đều chết hết”.
“Thợ săn cũng mất tích, lần săn giết này thất bại rồi!”
cả hội trường xôn xao!
Cái gì?
n
“Làm sao có thế!”
Liền sau đó.
Cả cung điện đá tống đàn điện Huyết Hồn tĩnh lặng như cái chết!
Điện chủ điện Huyết Hồn ngồi trên ghế, trầm mặc không nói.
Cả hội trường tràn ngập bầu không khí nghiêm trọng nặng nề.
Điện chủ điện Huyết Hồn lấy điện thoại ra gọi: “A lô, thất bại rồi!”
Giọng của đối phương vang lên: “Tôi đã biết rồi, sáu cường giả bảng xếp hạng ngầm, thêm một thợ săn, tất cả đều chết”.
“Là tôi đã đánh giá thấp Diệp Bắc Minh!”
Điện chủ điện Huyết Hồn cau mày: “Tiếp theo phải làm thế nào?”
Người đó cười khà khà: “ông không cảm thấy, càng lúc càng thú vị sao?”
“Bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng nhận kiếu thách chiến thế này!”
“Một Diệp Bắc Minh, lại có thế gây ra biến cố lớn như vậy, tôi vốn cho rằng hắn chắc chắn sẽ chết ở Tam Giác Vàng”.
“Bây giờ xem ra, là lúc dùng đến con át chủ bài đó rồi!”
Điện chủ điện Huyết Hồn kinh ngạc: “Cái gì? Ông muốn thả hắn ra!”
“Ông điên rồi!”
Giọng nói vang lẻn: “Khà khà khà, chẳc hắn cũng ở đó phát chán rồi đấy?”
“Tâng thứ mười thiên lao Long Hồn!”
“Cũng nên đi ra thôi, run sợ đi!”
Một giờ sáng.
Vịnh Duy Đa Lợi Á.
Một chiếc tàu đang chậm rãi đi đến, đỗ ở một vị trí không nổi bật.
Mười mấy chiếc thùng hàng đều được lắp máy điều hòa.
Được bày ngăn ngắn thắng hàng!
Dưới màn đêm.
Một thanh niên đội mũ lưỡi chai, che nửa khuôn mặt, đẩy một chiếc xe lăn chậm rãi đi trên tàu.
Đoàn người đối diện liền ngẩn người, một ông lão võ tông cau mày: “Long Khất, ông đang làm trò quỷ gì thế?”
“Sao lại ngồi xe lăn, tối nay chỉ có một mình ông đến ư?”
“Mấy người cậu chủ và cô chủ đâu, dược liệu mà gia chủ cần đã được thu thập xong rồi, sáng sớm ngày mai sẽ đưa về Côn Luân Hư”.