Trong đồng tử của Tác Âu phản chiếu đế giày của Diệp Bắc Minh, cái đầu bị dẫm nát giống như quả dưa hấu.
Toàn thân mấy người run lên!
Lang thần không dám tin: “Diệp Bắc Minh… mày đã giết Tác Âu?”
“Cậu ta là con trai của LÔI thần đó!”
Bruce Rudolí cũng phát điên, gào lên nói: “Nổ súng, nổ súng cho tôi!”
Pằng pằng pằng!
Một đoàn đại binh Hùng Quốc nổ súng, đó đều là binh vương hàng đầu của đội hải quân lục chiến.
Đạn dược cũng được chế tạo từ hợp kim đặc biệt, cho dù là nội lực của võ giả, cũng không ngăn được loại đạn xuyên giáp này!
Tinh tinh tinh!
Đạn rơi trên người Diệp Bắc Minh, lại giống như đập vào tấm thép, tất cả bắn ngược trớ ra.
“Muốn chết mà!”
Diệp Bắc Minh hành động, xông về phía pháo đạn.
Phù quang lược ảnh, tay cầm kiếm Đoạn Long xông về phía chiến đội hải quân lục chiến của Hùng Quốc.
Kiếm đầu tiên!
Hơn trăm binh vương như chó chết, bị kiếm khí cuốn lên bầu trời, ‘đoành’ một tiếng nổ tung.
Đúng là như ngày tận thế!
Kiếm thứ hai!
Kiếm khí từ trên trời giáng xuống, giống một một quả pháo rơi xuống đám đông, cuồng phong gào thét, bụi mù khắp trời!
Đợi khi bụi mù lắng xuống, ở chỗ cũ chỉ còn lại một cái hố sâu đường kính mười mấy mét.
Trong hố toàn là máu!
Chỉ hai đường kiếm thôi, hơn một ngàn binh vương chiến đội hải quân lục chiến Hùng Quốc đều bị chém sạch!
Khuôn mặt già của Bruce Rudolf run lên, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Cậu… cậu…”
Kiếm thứ ba!
Soạt!
Đầu của Bruce Rudolf bay cao!
Diệp Bắc Minh không nhìn ông ta thêm một cái, xông về phía Lang thần ở một bên.
Lang thần bỗng nổi giận, rú lên một tiếng: “Gru!”
“Các con, xé xác hắn đi, ăn thịt của hắn, uống máu của hắn!”
“Hú hú hú!”
Đôi mắt của ba trăm người sói tanh máu, móng vuốt điên cuồng cào bùn đất dưới mặt đất.
Cạch cạch cạch!
Ba trăm người sói cùng xông đến, bụi mù ngập trời.
Khí thế sánh được với thiên quân vạn mã!
Diệp Bắc Minh cười hung dữ một tiếng: “Đến đúng lúc lắm!”
“Tao muốn xem xem, là Bất Diệt Kim Thân Quyết của tao mạnh, hay là cơ thể người sói chúng mày mạnh hơn!”
Anh cất kiếm Đoạn Long!
cả người hóa thành một huyết ảnh xông vào trong đại quân ba trăm người sói.
Roạt!
Tóm chặt người sói xông đến phía trước nhất, hai tay khép lại, sau đó giật thật mạnh.
Mưa máu ngập trời!
Một người sói bị Diệp Bắc Minh xé thành hai mảnh!
“Hú hú hú!”
Đám người đói liều mạng xông lên, bao vây Diệp Bắc Minh.
Roet roet roet!
Bên trong vang lên tiếng máu thịt bị xé vụn!
Lang thần cười tàn nhẫn: “Đồ ngu, trước mặt đại quân người sói có huyết mạch nghịch thiên, đội xe tăng cũng không chổng lại được”.
“Các con, các con cứ ăn no một bữa đi!”
Lang thần cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó đặt giờ đếm ngược: “Các con, các con có ba phút đế ăn thịt”.
Thượng tướng Ưng Quốc mất hứng xua tay: “Tôi còn có đoàn quân ba trăm ngàn người, còn chưa nổ phát súng nào, Diệp Bắc Minh đã chết rồi?”
“Chẳng thú vị chút nào, chẳng thú vị chút nào!”
Lang thần lại nhìn đồng hồ: “Mới hai mươi giây thôi, tôi còn cho rằng hẳn có thế kiên trì được ba phút, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi”.
Vạn Lăng Phong mặt xám như tro: “Chủ nhân… bị ăn thịt rồi ư?”
Lục Khi Sương sợ đến khuôn mặt trắng bệch, một khi Diệp Bắc Minh chết.
Kết cục của cô ta, nghĩ cũng biết!
An Nhã sợ đến gần ngất xỉu!
Lúc này, cách đó mấy kilomet.
Trên một đỉnh núi.
Một bóng đen đứng ớ đó, cầm kính viền vọng nhìn về phía bên này.
Đó chính là điện chủ của điện Huyết Hồn – Huyết Hồn!
Con mắt của ông ta nhìn chằm chằm ba trăm người sói đó: “Diệp Bắc Minh bị người sói ăn thịt rồi?”
Ánh mắt có chút quái dị!
Liền sau đó.
Đôi mắt của Huyết Hồn nghiêm lại: “Không đúng, Diệp Bẳc Minh không dễ dàng chết như vậy!”
‘Hú hú! Hú hú!”
Ba trăm người sói đang ăn máu thịt của Diệp Bẳc Minh, tất cả bao vây lại, phát ra tiếng quỷ khóc sói gào.
Bụi đất mù trời, che lấp ba trăm người sói!
Cho dù không nhìn được tình hình của cuộc chiến, cũng có thế đoán ra, e rằng Diệp Bắc Minh đã bị gặm đến không còn một cái xương.
Hồng Y đại giáo chủ thở dài một tiếng: “Ầy”.
Quay người định bỏ đi.
Ông ta còn cho rằng, phải cần đến ông ta ra tay.
Bây giờ xem ra không cần nữa!
Đúng lúc Hồng Y đại giáo chủ quay người.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Từng hồi tiếng da thịt bị xé rách vang lên.
“Hú hú!”
Sau đó, đám người sói phát ra tiếng kinh sợ, quay người chạy thục mạng.
Đám người sói đang bỏ chạy!
Bỏ chạy như phát điên!
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt!
Đúng lúc này, bụi đất dần lắng xuống.
Một huyết ảnh xuất hiện!
”
Lang thần kêu thảm một tiếng, lồng ngực phập phồng dữ dội, trái tim cũng sắp nổ tung!
Có một huyết ảnh giữa chiến trận!
Trên người anh phát ra huyết quang đáng sợ, giống như một sát thần, tóm một người sói, tiện tay xé nát.
Thì ra vừa nãy không phải là âm thanh Diệp Bắc Minh bị ăn thịt, mà là âm thanh anh xé vụn cơ thể người xói!
Thô bạo!
Hung tàn!
Thượng tướng Ưng Quốc trừng mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, dường như ngừng hít thở.
Ông ta sợ đến lùi lại liên tiếp!
“Không thể nào! Không thể nào!”
“Làm sao có thế?”
“Suýt!”, ông ta hít khí lạnh, da đầu cũng sắp nố tan.
Hồng Y đại giáo chủ nghe thấy tiếng kêu, cũng lập tức dừng lại quay đầu nhìn.
Cơ thể già nua ngẩn ngơ!
Diệp Bắc Minh như sát thần, tiện tay tóm một người sói.
“Rắc một tiếng”, vặn gãy cái đầu!
Sau đó, tấn công môt quyền, chọc xuyên lồng ngực của một người sói.
Anh lại giơ tay, dùng nội lực khủng bố hút một người sói lại, tóm lấy hai vai của đối phương!
Phụt!
Xé thành hai mảnh!
Đúng là máy xay thịt!
Đồng tử của Hồng Y đại giáo chủ co lại thật mạnh, ngay cả ông ta cũng kinh hãi!
II
Hú!
II
Lúc này, tiếng kêu thảm của đám người SÓI vô cùng nhức tai.
Lang thần cũng thộn người!
Thẫn thờ tại chỗ, toàn thân run lên.