vẻ mặt đám người tu võ ở đây đều Vỏ cùng khó hiếu: “Hay là anh Diệp chẳng những có thực lực võ đạo kinh người, mà còn có y thuật kinh thiên địa khiếp quỷ thần?”
Đột nhiên.
Lôi Bằng đi ra khỏi đám người, cố lấy dũng khí hô lên: “Diệp tiền bối, cầu xin anh hãy giữ tôi lại bẽn cạnh đi!”
“Cho dù là làm tay đấm hay là cu li, cái gì tôi cũng có thế làm được!”
Diệp Băc Minh mỉm cười: “Đừng gọi tôi là Diệp tiền bối, nghe già lắm”.
“Cậu gọi tỏi một tiếng anh Diệp, từ nay về sau hãy vào nhà họ Diệp đi”.
Lôi Bằng ngây người!
Sững sờ tại chỗ giống như một bức tượng!
Diệp Băc Mỉnh thản nhiên hỏi: “Như thế nào? Không muốn à?”
“Muốn!”
Lôi Bằng mừng rỡ đến mức suýt nữa nhảy dựng lên: ‘Tôi đồng ý, anh Diệp, từ giờ trở đi anh chính là anh Diệp của tôi!”
“Đi thôi”.
Diệp Bẳc Minh khẽ gật đầu, dẫn mọi người quay đầu rời đi.
Vừa đi ra khỏi sơn môn Long Đường.
Lăng Thiên Hùng và Lăng Vận Nhi đã đi tới từ phía đối diện: “Cậu Diệp, bây giờ ngài đã có thế tiến vào Thiên Hạ Đệ Nhất các rồi!”
Trái tim Diệp Bắc Minh đập thình thịch!
Cuối cùng cũng đã được vào Thiên Hạ Đệ Nhất các sao?
Rốt cuộc người bố tiện nghi kia của mình đã để lại cái gì cho mình vậy?
“Việc này không nên chậm trẻ, chúng ta hãy đi ngay bảy giờ đi”.
Diệp Bắc Minh khỏng muốn chậm trễ dù chỉ là một giây.
Chỉ cần có thế thỏa mãn ba điều kiện mà mẹ đế lại, có lẽ anh có thể nhìn thấy bố mẹ nhanh hơn.
Vương Như Yên mở miệng nói: “Tiểu sư đệ, đây là lệnh bài thản phận đệ tử nội môn của Thanh Huyền Tông”.
“Đợi đến khi em xử lý xong tất cả mọi chuyện ở Côn Lôn Hư, cứ trực tiếp cầm nó đến Thanh Huyền Tông là được”.
“Chị ở Thanh Huyền Tông chờ em!”
Diệp Băc Minh sửng sốt: “Nhanh như vậy mà Thập sư tỷ đã muốn đi sao?”
Vương Như Yên cười: “Sư tỷ còn có chuyện khác phải làm nữa”.
Diệp Bắc Minh chỉ có thể gật đầu: “Được roi”.
Anh cất lệnh bài đi.
Vương Như Yên nhìn về phía Đạm Đài Yẻu Yẽu và Khương Tử Cơ: “Lục sư tỷ, ngũ sư tỷ, chăm sóc tiếu sư đệ thật tốt nhé!”
Hai cỏ gái mỉm cười gật đầu: “Còn cần em phải nói sao?”
“Vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở Thanh Huyền Tông!”
Vương Như Yên xoay người rời đi.
Diệp Bẳc Minh bảo Đạm Đài Yêu Yẻu và Khương Tử Cơ hộ tống mọi người về nhà.
Còn anh thì đi theo Lăng Thiên Hùng đến Thiên Hạ Đệ Nhất các!
Diệp Bắc Minh vừa mới đi, đã có hai người đi ra từ trong bóng tối.
Bọn họ đều vô cùng kiêng kị nhìn về phía anh rời đi!
Ánh mắt một lão già mặc áo xám trong đó vô cùng nghiêm trọng: “Ké này lại có thế giết cảnh giới Hợp Nhất đỉnh phong, xem ra thái sư vần còn khinh thường hậu nhân của quận vương Ám Dạ quá rồi!”
Bà già bẻn cạnh nhíu mày: “Thái sư bảo chúng ta giết Diệp Bắc Minh, bây giờ phải làm sao?”
Lão già áo xám lắc đầu: “Vừa rồi không phải ông cũng nhìn thấy rồi sao!”
“Thực lực của kẻ này không phải thứ mà chúng ta có thế đối phó”.
“Cho dù có thể giết chết kẻ này, chúng ta cũng phải trả giá cực kỳ thảm thiết!”
“Nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ của thái sư, chỉ sợ chúng ta sẽ…”, bà già kia có chút lo lắng.
Lão già áo xám nhe răng cười một tiếng: “Sợ cái gì chứ?”
“Bắt hồng nhan tri kỷ của kẻ này đi, chẳng lẽ còn sợ cậu ta không bó tay chịu trói sao?”
“Ý kiến hay!”
Ánh mẳt bà lão sáng ngời.
Đợi đến khỉ Diệp Bắc Minh hoàn toàn đi xa.
Lão già áo xám và bà già kia đột nhiên ra tay, chộp tới chỗ Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết!
Đạm Đài Yêu Yêu khẽ quát một tiếng: “Người nào? Cút ra đây cho tôi!”
Ầm!
Trong tay cỏ ấy xuất hiện một thanh trường kiếm màu lam, chém về phía lão già áo xám!
Lão già áo xám cười lạnh: “Chỉ là một ké trên Tiên Thiên mà cũng dám ra tay với lão phu ư?”
“Muốn chết!”
Ầm!
Ông ta nâng tay lên vung ra!
Lực lượng nghiền áp đánh úp lại!
Đạm Đài Yêu Yêu trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi!
Khương Tử Cơ quát lên một tiếng lớn: “Lục sư muội!”
Cô ấy nhìn lão già áo xám bằng ánh mắt lạnh như băng: “ông là người nào? Đúng là to gan, dám ra tay VỚI người phụ nữ của người đứng đầu Côn Lôn Hư?”
“Ha ha ha ha!”
Lão già áo xám ngửa mặt lên trời cười to: “Côn Lỏn Hư lớn lắm sao, người đứng đầu Côn Lôn Hư thì sao chứ?”
“Tiếu súc sinh đó vốn không nên còn sống, chỉ là một tên nghiệt chủng thôi!”
Giọng nói của Khương Tử Cơ lạnh như băng: “Dám nhục nhã tiếu sư đệ tôi, muốn chết!”
Cô ấy lấy ra một cái búa lớn!
Mạnh mẽ lao lên trước giống như một bức tượng nữ chiến thần!
Lão già áo xám nét vô cùng lạnh lùng: “Chỉ là một ké trên Tiên Thiên mà cũng dám đối đầu với cảnh giới Hợp Nhất ư?”
“Trong vòng ba giây, tôi sẽ khiến cô phải quỳ xuống cầu xin tha thứ!”
Ông ta nâng tay lên chộp tới phía trước!
Không ngờ lại có thế bóp nát búa Vô Song.
Rồi sau đó tung ra một quyền!
Ầm!
Khương Tử Cơ quay cuồng bay ra ngoài.
Xương cốt trước ngực hoàn toàn đứt gãy!
Hấp hối!
“Đạm Đài tiếu thư, Khương tiếu thư, chúng tôi đến giúp hai người!”
Đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Lâm Thương Hải chuẩn bị ra tay.
Bà lão nhe răng cười một tiếng: “Rác rưởi mà cũng dám đến giúp vui sao?”
Cút cho tôi!
Bà ta dằm mạnh chân xuống!
Một quyền khí thổi ra ngoài!
Ầm! Ầm! Ầm!
Tất cả mọi người đều bị đánh bay ra ngoài, cả người đầm đìa máu tươi, chí còn lại một hơi hấp hối!
Bà lão lạnh lùng nhìn mọi người: “Một đám vô dụng, ngay cả một chiêu cũng không ngăn cản được sao?”
Lão già áo xám cười đề nghị: “Giữ lại hai người phụ nữ này cũng đủ để uy hiếp Diệp Bắc Minh rồi!”
“Tất câ những người còn lại thì đều giết đi!”
Bà lão gật đầu: “Ý kiến hay!’
Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết sửng sốt.
Không ngờ lại là nhằm vào các cô?
“Dừng tay!”
Hạ Nhược Tuyết khẽ kẽu một tiếng.
Lão già áo xám và bà lão nhướng mày, nhìn về phía Hạ Nhược Tuyết!
Bọn họ không khỏi sửng sốt!
Chỉ thấy Hạ Nhược Tuyết và Chu Nhược Dư đều tự cầm một thanh kiếm đế ở trên cổ mình: “Thả bọn họ ra, nếu không chúng tôi sẽ lập tức tự sát!”
Khóe mắt bà lão co rúm một chút: “Các cô đang uy hiếp tôi?”