Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xung quanh tĩnh mịch!

Văn Nhân Mộc Nguyệt kinh hãi: “Không thể nào, giọng nói này… chẳng lẽ là…”

Lôi Bằng cười nhạt: “Lá gan ai mà lớn vậy?”

“Ha ha, có chút thú vị!”, Mục Thừa nhếch miệng cười nói.

Cô gái đeo khăn che mặt Lưu Ly Tông cau mày.

Trong nháy mắt!

Soạt!

Soạt!

Soạt!

Vô số người ở cửa lớn nhà họ Liễu quay đầu nhìn.

Đám người xem náo nhiệt trong nháy mắt nhường đường, cuối ngã tư đường xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi.

“ơ? Không phải anh ta?”

Văn Nhân Mộc Nguyệt kỳ quái, cô ta còn tưởng rằng là Diệp Bắc Minh.

Nhưng khuôn mặt người này tuyệt đối không phải Diệp Bắc Minh!

‘Chẳng lẽ là thuật dịch dung?!!’, Văn Nhân Mộc Nguyệt trong nháy mắt hiểu ra.

Bắt chợt.

Trong con ngươi đều là niềm vui bất

ngờ!

Diệp Bắc Minh quả thật dịch dung!

Anh không sợ đế quốc Thanh Long, chỉ là lo lắng chuyện hôm nay sẽ khiến đế quốc Thanh Long trả thù Long Quốc.

Cho nên dứt khoát dịch dung, tránh cho phiền toái sau này!

“Cô Văn Nhân biết hắn?”, Mục Thừa cảm thấy kỳ quái.

Hắn ta muốn theo đuối Văn Nhân Mộc Nguyệt.

Vì vậy khi nhìn thấy Văn Nhân Mộc Nguyệt vui mừng vì người đàn ông khác, trong lòng rất khó chịu!!!

Văn Nhân Mộc Nguyệt không trả lời, chỉ ngơ ngác nhìn Diệp Bằc MinH!

Trong lòng Mục Thừa nối lên lửa giận vô hình.

Tống Điệp Y cười: “Có kịch hay xem

rồi!”

Cô gái đeo khăn che mặt của Lưu Ly Tông cũng tò mò đánh giá Diệp Bắc Minh.

‘Người trẻ tuổi này là ai?’

‘Lá gan anh ta lớn thật!’

‘Trong tình hình này mà dám nói như vậy?’

‘Chẳng lẽ anh ta không sợ chết?’

Vù!

Đám người bùng nổ.

“Mẹ nó, tên nhóc này là ai?”

“Trẻ quá, ơ? Khí tức Võ Tôn, có chút thiên phú, nhưng không nhiều”.

“Một Võ Tôn sao dám nói ra những lời này?”

“Tên nhóc này chết chắc!”

Rất nhiều khách mời lắc đầu, vốn không coi Diệp Bằc Minh ra gì.

“Mày là ai?”

Ánh mắt Tô Lăng Vân trầm xuống.

Hẳn đã từng xem ảnh của Diệp Bắc Minh, không phải người này!

Hắn cũng cân nhắc qua vấn đề Diệp Bắc Minh dịch dung.

Nhưng.

Tô Lăng Vân nhận được tin tức, tu vỉ của Diệp Bắc Minh mới là Võ Tông sơ kỳ!

Thanh niên trước mắt đã là Võ Tôn sơ kỳ!

Mấy ngày ngắn ngủi, Diệp Bắc Minh không thể nào đề thăng lên một cảnh giới lớn đâu?

Quá nực cười!

Diệp Bẵc Minh lạnh lùng nói: “Sát thần, Diệp Bắc Phong!”

Anh dứt khoát dùng tên của anh cả.

“Sát thần?”

Mọi người ngây ra.

Đột nhiên.

“Ha ha ha ha!”

“Cười chết tôi mất!”

“Nào có ai tự kêu mình là sát thần!”

Trong đám người cười ầm lên.

Văn Nhân Mộc Nguyệt ngẩn ra: ‘Quả nhiên là anh ta! Sao lại tên là Diệp Bắc Phong?’

‘A, mình biết rồi, nhất định là sợ phiền toái!’

Bừng tỉnh hiểu ra.

Diệp Bắc Minh hét lớn về phía nhà họ Liều: “Như Khanh, em đến đón chị về nhà!”

Mọi người sững sờ.

Giây tiếp theo.

“Ha ha ha ha!”

Sâu trong nhà họ Liễu truyền đến trận cười yêu kiều: “Em trai Bằc… Bắc Phong, em đến muộn quá!”

Sau đó bóng dáng một cô gái bay trên không, xuyên qua đỉnh đầu của tất cả mọi người, hạ xuống bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Liều Như Khanh cười hạnh phúc.

Vóc người hoàn mỹ, hai chân thon dài.

Dáng dấp mê người.

Mặt đẹp hoàn mỹ không tỳ vết!

Cô ấy nhìn Diệp Bẳc Minh đầy tình ý.

Giống như lúc này thế gian chỉ có hai người vậy.

“Tiểu thư nhà họ Liễu quả thật rất đẹp!”

“Nhưng Diệp Bắc Phong là ai?”

“Chưa gặp qua, còn tự xưng là sát thần? Khẩu khí có hơi lớn!”

Mọi người đều lắc đầu.

Diệp Bắc Minh nghiêm túc hỏi: “Như Khanh, chị tự nguyện lập gia đình?”

Liều Như Khanh không coi ai ra gì, đưa tay nhéo má Diệp Bắc Minh, liếc mắt coi thường: “Nhìn bộ đồ chị mặc đi, em thấy sao?”

“Em hiểu rồi”.

Diệp Bắc Minh cười.

Đồ Liều Như Khanh mặc là bộ đồ luyện công hồi bái sư học nghệ.

Loại đồ này Diệp Bắc Minh cũng có một bộ: “Nếu không phải tự nguyện, đó chính là bị ép buộc!”

“Nếu bị ép, vậy thì hắn đáng chết!!!” Trong nháy mắt.

Ầm!

Lôi ảnh trùng trùng.

Diệp Bẳc Minh giống như quỷ, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tô Lăng Vân.

Giơ tay lên, một kiếm chém qua!

Ầm!!!

Sau một tiếng vang kỉnh thiên động địa, bụi mù đầy trời!

Tất cả xảy ra quá nhanh!

Mấy ngàn hộ vệ cũng không phản ứng kịp!

Đến khi bụi mù tan đi.

Tại chổ chỉ còn lại cái hố khủng khiếp!

Ngựa Đại Uyên mà Tô Lăng Vân cưỡi trong nháy mẳt hóa thành sương máu!

Còn Tô Lăng Vân giống như chó chết nằm thoi thóp trong cái hố.

“Rít!!!”

Một tràng âm thanh hít khí lạnh truyền tới.

Đại quân mấy ngàn người của đế quốc Thanh Long cũng bối rối, tất cả trước mắt khiến bọn họ quên cá phản ứng!

“Mẹ kiếp, phách lối vậy?”

Lôi Bằng nhảy cẫng tại chỗ.

Khóe miệng Mục Thừa co quắp: “Sao có thế!”

Văn Nhân Mộc Nguyệt ngây người, cơ thể mềm mại run rẩy, khẽ há miệng nhỏ nhắn: “Quả nhiên là anh ta!!!”

‘Kiếm Đoạn Long, là anh ta! Diệp Bắc Minh, Diệp Bẳc Phong, có thể xác định!”

Văn Nhân Mộc Nguyệt kinh ngạc đến ngây người!

“Rốt cuộc anh ta là ai?”

Đôi mắt xinh đẹp của cô gái đeo khăn che mặt Lưu Ly Tông co lại, trên khuôn mặt thanh tú đều là bất ngờ.

Những khách mời bình thường khác người cứng ngắc tại chỗ, con ngươi như sắp rớt ra ngoài.

Sợ đến mức tim sắp nổ tung!

Mẹ nó tình huống gì vậy?

Mẹ!!!

Tên nhóc này chui ra từ đâu vậy?

“ồ? Vậy mà có thể chống đỡ được một kiếm của tao?”

Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ.

Toàn thân Tô Lăng Vân run rẩy, gân mạch vỡ vụn, tu vi toàn thân bị phế!

Miếng ngọc bội màu máu ở ngực kia bị một kiếm của Diệp Bắc Minh đánh nát!

Tàn hồn của lão Huyết bên trong cũng theo đó bị dập tắt!

“Lão Huyết!! A!”

Không! Không!! Lão Huyết!!!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK