“Khi đệ học y ờ Côn Luân Hư, đã từng nhìn thấy trẽn thế giới có một loại cây thần Hỏa Tang!”
“Loại cây này hội tụ tinh hoa trời đất, một quả có thế tạo lại thân thế!”
“Tin rằng cũng có thế tạo lại đan điền của mọi người!”
Mọi người đều biết, Diệp Bẳc Minh đang cố ra vẻ nhẹ nhõm.
Vì không để mọi người thất vọng!
Cây thần Hỏa Tang là thứ trong truyền thuyết!
Là thật hay giả cũng không biết!
Vương Như Yên phì cười một tiếng: “Vậy được, tỷ đợi tiểu SƯ đệ mang quả thần Hỏa Tang về, tạo lại đan điền cho
tỷ”.
Hoàng hậu Hồng Đào cũng đi đến, khoác cánh tay của Diệp Bắc Minh: “Chỉ cần có thể ở bên cạnh tiểu sư đệ, cho dù không có võ cõng cũng không sợ!”
“Tiếu sư đệ, đệ sẽ bảo vệ các tỷ phải không?”
Liễu Như Khanh và Lục Tuyết Kỳ cũng khẽ cười một tiếng gật đầu.
Chỉ có một mình Khương Tử Cơ sẳc mặt hơi nghiêm trọng.
Lúc này, giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Ô Đạo Sinh đâu?”
Mọi người ngẩn người!
Lãnh Nguyệt lắc đầu: “Lúc này khi con đánh bại lão quỷ Hắc Sơn, ô Đạo Sinh đã bò chạy rồi!”
“Bây giờ, e rằng đã về đến nhà họ ô
rồi”.
Diệp Bẳc Minh hơi suy ngẫm.
Anh lấy ra mấy viên đan dược, đưa cho Lãnh Nguyệt và Sát Chủ.
“Dì Nguyệt, Sát tiền bối, đan điền của hai người không bị phế, số đan dược này có thế giúp hai ngươi mau chóng hồi phục thực lực!”
“Con đến nhà họ ô một chuyến, con giao Nhược Tuyết và mấy sư tỷ cho hai người đấy!”
Nói xong, anh đi ra ngoài cấm địa.
Lãnh Nguyệt kỉnh hãi: “Minh Nhi, con đừng làm bừa!”
“Lần trước dì đã nói với con, nhà họ ô rất khác so với con tường tượng”.
Sát Chủ cũng không thể bình tĩnh: “Đồ nhi, cậu đừng làm bừa!”
Diệp Bắc Minh lại như không nghe thấy, mau chóng rời khỏi cấm địa.
Tất cả mọi việc đều do nhà họ ô mà ra!
Hôm nay, anh đã có thực lực không sợ nhà họ Ô!
Lúc này không diệt nhà họ ô, thì còn đợi lúc nào?
“Đại ca, đại ca!’
“Xảy ra chuyện rồi!”
Hậu Sơn nhà họ ô, ô Đạo Sinh hốt hoảng xông vào trong kết giới.
Khuôn mặt già tái nhợt, không ngừng nuốt nước miếng: “Xảy… xảy… xảy ra chuyện rồi!”
“Đại ca! Hỏng rồi! Hỏng rồi!”
ô Đạo Sinh lo sợ nhảy lên.
Thở hổn ha hốn hển!
ô Đạo Hoành nhắm mắt ngồi khoanh hai chân: “Nhị đệ, có chuyện gì mà hoảng loạn như vậy?”
“Chẳng phải đệ đang ở cấm địa đợi tin tức sao?”
“Tính thời gian, hỏm nay có lẽ là ngày thứ bảy, là ngày Diệp Bầc Minh ra khỏi tháp Phù Đồ phải không?”
Ông ta mở mẳt, lóe lên tia lạnh băng: “Tẻn súc sinh đó chết chưa?”
“Chết rồi?”
ô Đạo Sinh hỏi lại một câu, sau đó nhảy lên: “Tên súc sinh đó không những không chết, mà còn làm sập tháp Phù Đồ rồi!”
“Tháp Phù Đồ sập thì cũng thôi đi, dù sao cũng khõng có ai có thể có được truyền thừa ở bên trong!”
“Huynh biết điều đáng sợ nhất là gì không?”
‘Tên súc sinh đó đã giết lão quỷ Hắc Sơn rồi!”
ô Đạo Hoành mở to đôi mắt, cơ thể không nhịn được run lẻn ớn lạnh, sắc mặt vô cùng sợ hãi.
Đầu óc ông ta trống rổng, phải qua mười mấy hơi thở, mới sượt một cái đứng bật dậy: “ô Đạo Sinh, đệ nói lại một lần cho huynh!”
“Cái gì? Diệp Bắc Minh chưa chết?”
“Đúng thế, đại ca!”, ô Đạo Sinh sợ đến quay vòng vòng: “Diệp Bắc Minh không những không chết, mà còn giết lão quỷ Hắc Sơn!”
“Thực lực của tẽn súc sinh này đúng là quá khủng bố, còn có thể giết được cả cảnh giới thánh chủ đỉnh phong như lão quỷ Hắc Sơn!”
“Bây giờ có lẽ cuộc chiến đã kết thúc rồi, nếu không phải đệ nhân lúc Diệp Bắc Minh không chú ý, thì sợ là bây giờ cũng chết trong tay hằn rồi!”
“Đại ca, làm thế nào bây giờ?”
ô Đạo Sinh hoàn toàn hoảng loạn.
Ông ta vốn cực lỳ lùn, lại còn béo mập.
Lúc này trông giống như một quả bóng tròn lăn qua lăn lại, vô cùng hài hước!
Đối lại là trước đây, ô Đạo Hoành nhất định sẽ chế nhạo nhị đệ mấy câu!
Lúc này, ô Đạo Hoành lại không cười nổi, cau chặt mày thành ba đường thắng: “Hừ! Cho dù hắn đã giết lão quỷ Hắc Sơn, chẳng lẽ còn có thể giết vào nhà họ ô chắc?”
Liền sau đó.
Phập!
Một tiếng vang lớn kinh thiên động địa vang lên, kể cả là trong kết giới cũng cảm nhận được tiếng động lớn bên ngoài!
“Có chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt già của ô Đạo Hoành sầm xuống.
Một lát sau, một lão quản gia xông vào với sắc mặt kinh sợ: “Lão tố, bên ngoài có một kẻ điên đến!”
“Hắn không nói một câu nào, trực tiếp xỏng vào nhà họ ô gặp người nào giết người đó!”
“Bây giờ sợ rằng đã giết mấy trăm người, tỏi khó khăn lắm mới thoát khỏi ma trảo của hắn, nếu không lão nô cũng không gặp được ông rồi!”
Hu hu hu!’