“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đây là lá của Hỏa Tang Thần Thụ hả?”
“Chính xác là nó, quan sát phần gãy của lá thì có lẽ nó chỉ mới được hái xuống mà thôi!”
Nhận được câu trả lời khẳng định.
Diệp Bẳc Minh nhanh chóng hỏi: “Cô Đỗ, thứ đó từ đâu mà ra vậy?”
Thấy Diệp Bắc Minh xúc động như thế.
Đỗ Băng Nhược khá là kinh ngạc: “Anh Diệp, tuy Hỏa Tang Thần Thụ rất khó tìm, nhưng nói về Thần Quả!”
“Anh chỉ cần Thần Quả thôi thì ở vùng đất Nhật Lạc này, tỏi có thế tìm ra cho anh bảy, tám quả”.
“Sao anh lại quan tâm đến Thần Quả Hỏa Tang như thế?”
Diệp Bẳc Minh lẳc đầu: “Xin lỗi, tôi không thế trả lời được!”
Đỗ Băng Nhược bất đắc dĩ: “Được rồi, nếu anh Diệp không nói thì tôi cũng không ép làm gì”.
“Lá của Thần Thụ Hỏa Tang đến từ Tuyệt Địa Hằc Ám!”
Diệp Băc Minh nhíu mày: ‘Tuyệt Địa Hắc Ám?”
Ba tiếng sau, bên ngoài Tuyệt Địa Hắc Ám.
Bầu không khí hết sức trầm lắng!
Đỗ Băng Nhược chỉ về phía trước: “Anh Diệp, nơi này chính là Tuyệt Địa Hắc Ám!”
“Thần Thụ Hỏa Tang từng mọc ở đây, chiếc lá đó cũng được người nhà họ Đỗ mang từ nơi này về”.
“Thế nhưng sau khi Thần Thụ Hỏa Tang chết đi, nơi này đã biến thành vùng đất chết!”
“Ma thú bên trong cũng đã phát sinh biến dị, cực kỳ nguy…”
Đỗ Băng Nhược còn chưa giải thích xong.
Diệp Bắc Minh đã đl tới, tiến vào trong Tuyệt Địa Hắc Ám.
Chu Hoàng theo sát ngay phía sau.
Đỗ Băng Nhược hoảng sợ!
“Anh Diệp, anh đừng… Chờ tôi với!”
“Nguy hiếm!”
Dù cô ta la hét thế nào thì Diệp Bẳc Minh cũng đã biến mất trong tầm mắt.
Đỗ Băng Nhược dậm chân: “Đi! Vào trong!”
Dẫn theo tất cả mọi người nhà họ Đỗ, tiến vào trong Tuyệt Địa Hắc Ám.
Diệp Bâc Minh vừa đi được hơn mười cảy số, thì đã thấy một đám võ giả lao tới.
Hầu như trong tay họ đều cầm một chiếc lá của Thần Thụ Hỏa Tang!
Diệp Bắc Minh ngăn bọn họ lại: “Lá trong tay các người ở đâu ra thế?”
Bốp!
Hơn mười ánh mẳt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.
Một người đầu trọc nhe răng cười: “Ranh con, mày là ai?”
“Lá gan cũng lớn…”
Bốp!
Một đấm rung ra, tẽn đầu trọc kia trực tiếp bay xa, phun một ngụm máu tươi!
Xương sườn đã gãy lìa, ghim vào trong tim, vào máu thịt, không còn sống nổi nữa!
Xuồng Lang!”
Tên đầu bóng lưỡng đau đớn vặn vẹo vài cái rồi trực tiếp chết đi.
“Xoẹt!”
Các võ giả khác hít sâu một hơi, hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh!
Âm thanh lạnh như băng vang lên: “Tôi không muốn hỏi lại lần thứ hai!”
Mười mấy võ giả không dám nói nhiều lời nữa: “Thưa anh, chúng được một cơn gió thổi đến!”
“Chúng tôi cũng không biết chúng từ đâu tới!”
Hai mắt Diệp Bắc Minh khẽ híp lại: “Đùa giỡn với tôi hả?”
Luồng sát ý ngập trời thối tới!
Anh cũng lười lắm lời với lũ người này, trực tiếp sử dụng thuật sưu hồn.
Cơ thế người đàn ỏng kia run lên, tất cả mọi thứ trong đầu đều bị Diệp Bắc Minh biết hết!
Lá Thần Thụ Hỏa Tang trong tay họ thật sự được cơn gió thổi đến?
Từng bước lướt qua, nhanh chóng lao ngang qua đám võ giả!
Người bị sưu hồn ngồi ở đó, ánh mắt đờ đẫn.
Trực tiếp biến thành một tẽn ngốc!
Mọi người hoảng sợ nhìn theo hướng Diệp Bẳc Minh rời đi:
Mẹ nó, thằng ranh này rốt cuộc là ai
thế?
»»
‘Trông có vẻ rất trẻ, thế mà thủ đoạn lại khủng bố đến thế rồi?”
“Cuồng Lang là cánh giới Thánh Chủ sơ kỳ, lại bị một cái tát đánh chết?”
Cũng có người nhìn lướt qua thi thế của Cuồng Lang.
Lúc này, Chu Hoàng mới đuổi tới, cổ ta đố mồ hôi đầm đìa, hai ngọn núi lớn phập phồng mãi không ngừng.
Thở không ra hơl, lại hét lên: “Anh Diệp, anh… Anh chạy nhanh quá, chờtõi với!”
“Anh Diệp?”
Mọi người sửng sốt.
Một giây sau đó.
“Diệp Bắc Minh!”
Lập tức đoán được thân phận của Diệp Bắc Minh.
“Là tẻn đó? Hít!”
Mọi người hít một hơi thật sảu: “Tẻn này mới vừa đến vùng đất Nhật Lạc đã dùng Lôi Bạo Chảu giết hơn một trăm võ giả đứng đầu, không ngờ lại là tên giết người đó!”
Cùng lúc đó, sâu bên trong Tuyệt Địa Hắc Ám.
Bên trong một cái hang với vô vàn núi đá nhỏ rậm rạp và um tùm, tất cả đều tối đen như mực, không khác gì những đường hềm tối tăm.
Chỉ liếc nhìn một cái đã khiến da đầu con người ta run lên!
Gió đen từ trong hang đá nát thổi ra, như tiếng loài dã thú đang gầm giọng rít gào.
Hai người đàn ông trung niên vội vàng chạy tới, quỳ một gối xuống: ‘Tiếu thư, Diệp Bắc Minh sắp chạy tới nơi này rồi!”
“Chẳc nhiều nhất là nửa tiếng nữa sẽ đến!”
Lăng Yên khẽ nở nụ cười lạnh như băng: “Biết rồi”.
“Tiếp tục theo dõi đi!”
“Rõ!
Hai người đàn ông trung niên đó nhìn hai bóng người xa xa với ánh mắt đầy e dè, nuốt nước bọt một cái.
Nhanh chóng rời đi.
Lăng Yên quay đầu, nhìn về phía hai bóng người kia: “Ngạo tiền bối, Lãnh tiền bối, Diệp Bắc Minh sắp đến nơi rồi!”
“Trong tay thằng ranh đó có rất nhiều Lôi Bạo Châu, có thế uy hiếp được chúng ta”.
“Nhưng phạm vi hoạt động của Lỏi Bạo Châu chỉ chừng ba mươi mét, chỉ cần hai tiền bối cấn thận là được!”
“Chi can giet chet Diêp Bac Minh, xem nhir nhà ho Lang thieu hai tien bôi mot mon no an tlnh!”
Chôdpi mot lue lâu.
Ngao Ciru Thiên mo to mât, trong con ngiroi day to mau, giong nôi khan dac: “Ân tlnh thi không cân nôi toi, tôi chi muôn Diêp Bac Minh chêt!”
Lânh Vô Than van chira mô mât: “Lâo già này chî cân kiê’m Long Do!”
Kiê’rn Long Dô?
Lang Yen tai mât: “Kiêm Long D’ô dô nhà ho Lang muôn…”
Hum?’
Lãnh Vô Thần đột nhiên trợn mắt, Lăng Yên sợ tới mức run run: “Cô có ý kiến gì hả?”
Đó là một đôi mat không hề có chút cảm xúc nào, tròng mắt trống rỗng!
Hay có thế nói, là đôi mắt Lãnh Vô Thần chỉ có tròng trắng, không có con ngươi!