“Không ổn!”
Bà lão cảm nhận được khí tức khủng khiếp của kiếm Đoạn Long.
Ý giết hại và tử vong lan tràn!
Bà ta muốn tránh, nhưng không kịp.
Chân nguyẻn trong cơ thế bà ta bộc phát, cắn chặt răng: “Giỏi lắm nhóc con, mày còn muốn giết bà? Vậy thì không giữ lại mày được rồi!”
“Mày chết rồi, con đường tu võ của Nhược Giai mới càng thuận lợi!”
Giọng bà ta khàn khàn, lạnh leo như
đao!
Con ngươi Diệp Bắc Minh lóe lên khí lạnh, kiếm Đoạn Long chém xuống!
Trong nháy mắt tiếp xúc với cánh tay bà lão.
Cảnh tượng không thể tưởng tượng nối xuất hiện!
Phụt!
Cánh tay bà lão trực tiếp nổ tung, cả người như bị sét đánh!
Giống như chó chết bay ra ngoài!
Bùm!!
Ngã trên đất, đập thành một cái hố
sâu!
Gân mạch toàn thân nát hết.
Xương cắt ra, đan điền tan vỡ, cả người hoàn toàn bị phế!
Phụt!
Bà lão phun ra một ngụm máu tươi, nét mặt già nua tái nhợt, tràn đầy khiếp sợ, tay chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Mày… mày sao dám…”
Dưới kiếm Đoạn Long hoàn chỉnh, Võ Thần hậu kỳ không ngăn nối một kích!!!
Đây là kết quả Diệp Bằc Minh hạ thủ lưu tình!
Anh muốn hỏi ra tung tích của Chu Nhược Giai.
Nếu không một kiếm này chắc chắn sẽ chém bà lão thành sương máu!
Ầm!
Diệp Bắc Minh đi tới trước mặt bà lão, nặng nề giẫm lên ngực bà ta!
Bộ ngực vốn khô đét của bà ta lập tức lõm xuống, giọng nói giống như thần chết truyền tới: “Tôi cho bà một cơ hội cuối cùng, giao Nhược Giai ra!”
“Nếu không, chết!”
Da đầu đám người Lưu Ly Tông như sắp nổ bể!
Kinh khủng!
Con mẹ nó quá kinh khủng!
Bà lão này chính là phong chủ của Thần Nữ Phong, một vị thái thượng trưởng lão Võ Thần hậu kỳ!
Mẹ kiếp!
Đám người Lưu Lỵ Tông nhìn thấy cảnh này, con ngươi co lại, sợ đến choáng váng.
Bọn họ chỉ nghe nói qua uy danh của sát thần, cũng chưa từng thấy sát thần ra tay!
Hôm nay xem như đã nhìn thấy rồi.
Mắt đẹp của Mộc Tuyết Tinh trợn tròn, gần như trợn trừng con ngươi rớt ra ngoài: “Sư phụ…”
“Dừng tay, Diệp Bắc Phong, nơi này là Lưu Ly Tông, không đến lượt cậu ngang ngược!”
Bỗng nhiên.
Một giọng nói lạnh băng truyền tới.
Người nói chính là một người đàn ông trung niên, khí tức cấp trên, khiến người ta có cảm giác không giận tự uy!
Sau lưng ông ta xuất hiện mười mấy lão giả, đều là cảnh giới Võ Thần!
Tông chủ Lưu Ly tông và mười mấy phong chủ xuất hiện, bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh đầy kiẽng kỵ!
Gần như đáy mắt tất cả mọi người đều thoáng qua vẻ hoảng sợ: “Nhóc con này sao lại xông vào Lưu Ly Tông?”
‘Mấy ngàn năm qua chưa bao giờ xảy ra chuyện này!”
Người đàn ông trung niên quát lên: “Diệp Bắc Phong, cậu còn không thả phong chủ của Thần Nữ Phong ra?”
Diẻp Bắc Minh lạnh lùng quay đầu, nhìn người đàn ông trung niên lên tiếng: “Ông chính là tông chủ Lưu Ly Tông?”
“Tỏi đến đây chỉ có một chuyện, đưa vị hôn thê Chu Nhược Giai của tôi đi!”
“Chỉ cần cô ấy an toàn không sao, tôi lập tức đi ngay!”
Tông chủ Lưu Ly Tông quát lạnh: “Chu Nhược Giai bây giờ là đệ tử của Lưu Ly Tông, lại là đệ tự thân truyền của trưởng lão Từ!”
“Cậu tiến vào Lưu Ly Tông, nói mang cô ta đi là mang đi?”
“Coi Lưu Ly Tông là nơi nào!”
Trong vô hình.
Mười mấy lão giả cảnh giới Võ Thần từ từ tản ra!
Vây quanh Diệp Bắc Minh trong đó.
Bất cứ lúc nào cũng có thế ra tay!
Diêp Bắc Minh cười: “Ha ha ha, các người bắt Chu Nhược Gia đi, ép cô ấy đưa về Lưu Ly Tông!”
“Đã hỏi qua ý kiến cô ấy chưa? Hỏi qua ý kiến của bố mẹ cô ấy chưa? Hỏi qua ý kiến của tôi chưa?”
“Bây giờ tôi đến cửa đòi người, các người còn chuấn bị bao vây tấn công tôi?”
Anh khẽ gật đầu: “Nếu đã như vậy, không có gì đáng nói!”
Tông chủ Lưu Ly Tông gầm lên một tiếng: “Đừng nói nhảm với hắn, bắt tên này lại rồi nói!”
Trong nháy mắt, mười mấy thái thượng trưởng lão Võ Thần cùng ra tay!
Trong không khí, các loại công kích như hố gầm long ngâm, kiếm khí, quyền kính, đao mang… đánh tới!
Từ trường xung quanh cũng nảy sinh thay đổi, không khí vặn vẹo!
Con ngươi Diệp Bẳc Minh lạnh băng.
Một chân đạp ngực bà lão, kiếm Đoạn Long càn quét!
Xích!
Một đường kiếm khí khủng khiếp chém ra, kiếm khí tàn phá!
Trong nháy mắt, cuồng phong trên quảng trường dâng trào, trong nháy mắt hóa thành Tu La địa ngục.
Ầm!!!
Ba vị lão giả đứng đầu nổ tung tại chỗ, hóa thành một mảng sương máu!
Lục phủ ngũ tạng của tông chủ Lưu Ly Tông và thái thượng trưởng lão khác gần như sắp nố tung, chấn động lui về phía sau, khóe miệng chảy máu tươi!
“Mày!!!
Tông chủ Lưu Ly Tông mặt đầy khiếp sợ: “Mày mới là cảnh giới Võ Tôn trung kỳ? Thanh kiếm này vậy mà có thể phát huy ra uy lực lớn thế sao?!!!”
Những thái thượng trưởng lão khác cũng nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh.
Chắc chắn là vì thanh kiếm Đoạn Long này!
Nểu không Võ Tôn trung kỳ không thể nào giết Võ Thần được!
Kiếm đến tay!
Lại khiến võ giả Võ Tôn trung kỳ có thể giết Võ Thần trong nháy mắt?
Ước chừng bước ngang qua ba cảnh giới lớn!
Quá kinh khủng!
Diệp Bắc Minh chẳng buồn nói nhảm, giống như một sát thần chân chính: “Hôm nay không giao Nhược Giai ra, tôi liền giết Lưu Ly Tông!”
Con ngươi ông ta ứ máu, gầm thét một tiếng.
Toàn thân sát khí ngút lẻn cao, quảng trường Lưu Ly Tông trong nháy mắt hóa thành thế giới máu!
Tàn sát!
Tử vong!
Sợ hãi!
Các loại khí tức tấn công tới!
Một đường kiếm mang màu máu hóa thành máu rồng, xông về phía đám người Lưu Ly Tông!
Đột nhiên.
Một giọng già nua truyền tới, mang theo uy nghiêm vô tận: “Dừng tay!”
Ầm!
Sau đó một ấn ký quả đấm từ trên trời giáng xuống, đập về phía kiếm khí của Diệp Bắc Minh.
Trong nháy mắt tan rã!
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cảnh giới Tiên Thiên!”
“Trong Lưu Ly Tông có võ giả cảnh giới Tiên Thiên trấn giữ!”
Soạt!
Diẻp Bắc Minh quay đầu, nhìn sảu về phía Lưu Ly Tông.
Soạt!
Một khắc sau.
Đám người của Lưu Ly Tông không nhịn được quay đầu, khiếp sợ nhìn về phía cấm địa của Lưu Ly Tông.
“Là lão tố!’
“Lẫo tố bế quan đi ra?’