Chương 1456: Không phải Nhân tộc
Ánh mắt mọi người tập trung lại xem thì thấy một lão già mặt đỏ tới tận mang tai: “Ha ha ha ha, đột phá, lão phu đột phá rồi!”
“Cảnh giới Hư Vương, cảnh giới Hư Vương kìa!”
“Ôi trời… Chỉ ngửi một chút mùi thuốc thôi mà đã đột phá rồi sao?”
Vô số người nuốt nước bọt.
Hau háu nhìn mười vị Đan Tông trên đài võ đạo!
Nếu như được ăn một viên đan dược do bọn họ luyện chế ra thì chẳng phải là sẽ phỉ thăng ngay tại trận hay sao?
Cùng lúc này, cổ Trần ngồi trên ghế thái sư mở mắt ra, nhìn về phía một người đàn ông trung niên: “Niết Bàn Cung, thua!”
“Ông rút lui được rồi đấy!”
“Gì cơ?”
Đám đông sững sờ, nhìn về phía một trong mười đài võ đạo.
Người đàn ông trung niên của Niết Bàn Cung dừng lại, tỏ ý không phục: “Tiền bối cổ Trần, mặc dù ngài là Đan Tôn nhất phẩm!”
“Nhưng lò kim đan Càn Nguyên Tạo Hóa này của tôi chỉ vừa mới bắt đầu luyện chế, các loại phụ liệu được phối với tỷ lệ chính xác tới một phần ngàn tỉ!”
“Tại sao ngài lại nói là tôi đã thua?”
Giọng Cổ Trần vẫn bình tĩnh như trước: “Trình độ phối thuốc của ông quả là không tồi!”
“Nhưng đáng lẽ mười hơi thở trước, ông cần phải tăng lửa to thêm ba phần, ông đã bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất rồi!”
“Chỉ ba mươi hơi thở nữa thôi, chắc chắn viên đan này sẽ hỏng!”
Người đàn ông trung niên của Niết Bàn Cung hết sức tự tin, cười gằn: “Vậy tôi sẽ chờ thêm ba mươi hơi thở nữa nhưng chắc chắn không thể nào lại như vậy được!”
Mọi người nín thở đếm nham!
“1,2,3…”
“30!”
Ngay khi vừa đếm hết hơi thở cuối cùng.
Ầm!
Một tiếng động vang rền, lò đan của người đàn ông trung niên thuộc Niết Bàn Cung nổ tung!
Cả quảng trường im phăng phắc, mọi người mở to mắt, sợ hãi nhìn cổ Trần!
Đây chính là thực lực của Đan Tôn ư?
Thật kinh khủng!
‘Vũ Cực Tông, thua!”
“Tỉnh Khư Môn, thua!”
“Tuyệt Thiên giáo, thua!”
Sau nửa canh giờ, trên đài võ đạo chỉ còn lại bốn Đan Tông là Thiên Đạo tông, Huyền Thiên tông, Băng Cực Cung, Sát Minh!
Bỗng nhiên.
Tĩnh Dung quát to một tiếng gọi dưới đài: “Đã tới lúc rồi, mang thuốc dẫn ra đây!”
Vâng, sư phụ!”
Một người phụ nữ gật đầu, lấy một chiếc lồng sắt ra.
Mọi người tập trung nhìn thử, không khỏi giần giật mí mắt.
Trong lồng sắt là một cô bé khoảng chừng ba tuổi.
Đôi mắt to long lanh, ngây thơ chẳng biết gì!
Cô bé sợ hãi nhìn đám đông, nép mình co ro trong góc lồng.
Một lão già giật mình la lên: “Tĩnh Dung, bà điên rồi!”
“Sao lại dùng một cô bé loài người làm thuốc dẫn hả?”
Tĩnh Dung lắc đầu: “Sao bà già này lại có thể làm chuyện vô nhân tính như vậy được?”
“Cô bé này không phải Nhân tộc mà là yêu ma!”
Nói rồi, Tĩnh Dung tiện tay bắn một viên độc dược vào miệng cô bé.
“Con súc sình này là yêu ma, một khỉ đối mặt với nguy cơ sinh tử!”
“Ma huyết trong cơ thể nó sẽ bảo vệ chủ nhân, mọi người xem đỉ!”
Một giây sau.
Làn da của cô bé bỗng chốc đen kịt!
“Ôi…”
Cô bé hét lên đau đớn tan nát cõi lòng: “Ư ư ư, bố mẹ ơi, Tâm Nhi đau quá…”
Da thịt trên người cô bé nháy mắt biến thành màu tím!
Sau đó, sau lưng cô bé còn xuất hiện ảo ảnh hình một con Chân Long màu tím!
Không ngừng gào thét, hung dữ!
“Hu hu… Bố mẹ ơi, bố mẹ đâu rồi?”
“Bố mẹ không cần Tâm Nhi nữa sao? Hu hu hu…”
Diệp Tâm khóc.
Trên da xuất hiện rất nhiều ma văn, bầu trời cũng trở nên u ám!
Tĩnh Dung ngẩng đầu, nhìn về phía cổ Trần, cười hỏi: “Mọi người thấy cả rồi chứ? Con bé này mà là Nhân tộc sao?”
Cổ Trần gật đầu: “Không phải, bà tiếp tục đi!”
“Cảm ơn tiền bối!”
Tĩnh Dung cười một tiếng, tiện tay kéo chiếc lồng sắt đang giam giữ Diệp Tâm lại gần mình.
Một giây sau, bà ta lấy ra một con dao găm sắc lẹm cứa cổ tay của Diệp Tâm!
Phụt!
Máu tươi bắn ra!
Tĩnh Dung đưa tay, dẫn máu của Diệp Tâm
vào trong lò đan!
Ầm!
Chỉ một lát, trong lò đan bùng lên một luồng tinh khí sinh mệnh cực mạnh!
Thân thể của người tu võ xung quanh đài võ đạo chấn động!
Bọn họ ào ạt ùa tới, bao vây bên dưới đài võ đạo, ra sức hít một hơi thật sâu!
“Hu hu… Đau quá, Tâm Nhỉ đau quá!”
“Bà đừng bắt nạt Tâm Nhi nữa, Tâm Nhi muốn gặp bố mẹ…”, Diệp Tâm cầu xin bà ta.
Nét mặt Tĩnh Dung băng giá: “Đồ súc sinh nhà mỉ được làm thuốc dẫn cho đan dược của bà già này là phúc lớn trời bể của mỉ đấy!”
“Chỉ khỉ dùng thân mình để luyện đan thì mới có thể rửa sạch tội nghiệt trên người mỉ!”
Diệp Tâm rưng rưng nước mắt trên khóe mi: “Hu hu hu, Tám Nhi không làm chuyện gì xấu cả!”
“Bà ơi, cháu đau lắm, cháu chết mất…”
Tĩnh Dung toét miệng cười một tiếng: “Đau thì nhắm mắt lại, chỉ cần nhắm mắt lại là hết đau!”
“Không, Tâm Nhi không nhắm… Tâm Nhỉ
mà nhắm mắt lại là sẽ chết..”, Diệp Tâm lắc đầu nguầy nguậy: “Chết rồi thì sẽ không gặp lại được bố mẹ nữa!”
Nét mặt của người tu võ xung quanh đài võ đạo đều rất lạnh lùng!
Tất cả đêu đang tham lam hấp thụ tỉnh khí sinh mệnh tronq khônq khí!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK