Tách tách tách!
Đèn máy ảnh liên tục vụt lóe.
“Hủy dung rồi!”
“Mặt của cô ta nát rồi, hủy dung thật
“Trời ơi, đan dưỡng nhan của công ty dược phẩm Thiên Hương thực chất là đan hủy dung!”
Tiếng kêu kinh hãi liên tiếp vang lên. Tất cả mọi người đều hoảng sợ. “Sao lại như vậy?”
Ngụy Yên Nhiên ngẩn người.
Diệp Bẳc Minh vẫn bình tĩnh: “Một người lên rửa sạch mặt giúp cô ta”.
“Vâng”.
Nữ thư ký của Ngụy Yên Nhiên tiến lên, sợ hãi rửa sạch mặt cho cô ta.
Khuôn mặt của người phụ nữ sau khi được rửa sạch.
Lập tức thay đổi hoàn toàn.
Những thứ đen xì trên mặt cô ta chỉ là một lớp bẩn.
Sau khi rửa sạch, làn da nõn nà giống như em bé.
Toàn hội trường tĩnh lặng!
“Việc này…”
“Làm sao có thể!”
“Trẻ hóa rồi, cô ta thực sự trẻ lại rồi
“Trời ơi! Đan dưỡng nhan, thần kỳ quá!”
Phía dưới sân khấu sôi sục.
Những người vừa nãy còn chê bai đan dưỡng nhan lập tức khen ngợi.
Ngụy Yên Nhiên kích động toàn thân run lên: “Trẻ lại thật rồi!”
“Đan dưỡng nhan có tác dụng, thực sự có tác dụng!”
“Hiệu quả này thần kỳ quá!”
ở một bên khác.
Ngụy Tử Khanh suýt một cái, đứng bật dậy khỏi ghế.
Toàn thân chấn động!
Đồng tử của cô ta co lại!
Miệng hét lớn: “Không thể nào, tuyệt đối không thế nào!”
“Là giả, hiệu quả là giả!”
Rất nhiều người nhìn qua, tỏ vẻ mặt ngạc nhiên.
Ngụy Tử Khanh biết mình lỡ lời, vội vàng im miệng.
Khó chịu giống như bôi son quá đỏ.
“Tổng giám đốc Ngụy, lúc nào thì đan dưỡng nhan được bán chính thức?”
“Tổng giám đốc Ngụy, tôi muốn ở thành đại lý của đan dưỡng nhan!”
‘Tổng giám đốc Ngụy, bao nhiêu tiền một viên đan dưỡng nhan? Dù bao nhiêu tiền tôi cũng mua!”
Toàn hội trường sôi sục!
Diệp Bắc Minh đế lại đan dưỡng nhan, rồi rời đi không dấu vết.
“Tổng giám đốc Ngụy, tôi hy vọng được trở thành người sử dụng đan dưỡng nhan đầu tiên”, Triệu Lâm kích động nói.
Ngụy Yên Nhiên chẳng thèm để ý người này.
Tim kiếm Diệp Bắc Minh khắp nơi.
Nhưng đợi khi Ngụy Yên Nhiên phản ứng lại.
Diệp Bắc Minh đã biến mất từ lâu!
Mười năm phút sau.
Diệp Bắc Minh xuất hiện trong xe của Tô Mạc Già.
Chiếc xe di chuyển về phía thành phố Trung Hải.
Hôm nay, anh định đi khiêu chiến Quân Kiếm Phong.
Khoảnh khắc Tô Mạc Già nhìn thấy Diệp Bắc Minh, trái tim thót lại: “Tiểu sư bá, mới ba ngày không gặp, sao tôi cảm thấy khí thế của người anh đều thay đổl nhỉ?”
“Vậy sao? Thay đối chỗ nào?”, Diệp
Bắc Minh nói.
Tô Mạc Già ngắm Diệp Bắc Minh một lượt.
Lúc thì cau mày.
Lúc thì trầm tư.
Lúc thì nghi hoặc.
Lúc thì ra vẻ bừng tỉnh.
Cuối cùng cô ta lắc đầu nói: “Không biết thay đổi chỗ nào, nhưng có một cảm giác”.
“Ba ngày trước, tôi cảm thấy anh là một con mãnh hổ!”
“Ba ngày sau, tôi cảm thấy anh là một con rồng thật!”
Đương nhiên cô ta không biết, trong ba ngày ngắn ngủi.
Diệp Bắc Minh đã từ võ linh tiến vào cảnh giới võ vương!
Nếu biết, chắc chắn sẽ chấn hãi đến chết.
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Cô bị ảo giác rồi”.
“Có lẽ vậy”.
Tô Mạc Già gật đầu.
Cô ta càng nhìn Diệp Bẳc Minh lại càng kinh hãi!
Một lát sau, Tô Mạc Già đổi giọng: “Tiểu sư bá, anh muốn đến chỗ hẹn thật
à?”
“Bây giờ hối hận vẫn còn kịp”.
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Làm sao?”
Tô Mạc Già đầy vẻ nghiêm trọng, không nhịn được nhắc nhở nói: “Thực lực của Quân Kiếm Phong thực sự rất đáng sợ!”
“Quân Kiếm Phong tuyên truyền rất giỏi, sẽ có rất nhiều võ giả đến xem trận chiến của hai người”.
“Tâm tư Quân Kiếm Phong rất kín kẽ, ông ta làm như vậy là vì đế người trong giới võ đạo thấy Quân Kiếm Phong ông ta có chiến lực vô địch!”
“Bây giờ chỉ có hai tình huống”.
“Tình huống thứ nhất”.
“Anh đến đó, bị Quân Kiếm Phong giết, tương đương với việc dùng tính mạng của mình tăng thêm sự uy nghiêm cho Quân Kiếm Phong!”
“Được không bằng mất!”
“Tình huống thứ hai”.
“Nếu anh không đi, thực ra cũng không hề gì”.
“Dù sao, Quân Kiếm Phong thành danh mấy chục năm, được gọi là người đứng đầu trong giới võ đạo Trung Hải!
Dù sao tiểu sư bá vẫn còn trẻ, mới hai mươi ba tuổi, sẽ không ai nói gì”.
“Tôi có thể xử lý tất cả mọi việc tiếp theo cho tiểu sư bá, giảm bớt sức ảnh hưởng và dư luận của chuyện này xuống mức thấp nhất!”
Diệp Bẳc Minh nhìn Tô Mạc Già.
Trong lòng ấm áp.
Cô cháu này rất biết suy nghĩ cho mình.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Nếu là tình huống thứ ba thì sao?”
“Còn có tình huống thứ ba ư?”
Tô Mạc Già ngập ngừng.
Chẳng lẽ muốn đến đó đầu hàng chăng?
Diệp Bắc Minh nói lời kinh người: ‘Tinh huống thứ ba”.
“Tôi đến đài võ đạo, trực tiếp giết Quân Kiếm Phong”.
“Cái gì? Không thể nào!”
Tô Mạc Già ngẩn người.
Núi Bàn Long.
Không những là núi cao nhất Trung Hải, được mệnh danh là đỉnh của Trung Hải.
Còn là tổng bộ của hiệp hội võ đạo Trung Hải!
ở nơi này, có đài võ đạo lớn nhất cả khu vực Đông Bẳc Long Quốc.
Mấy trăm năm nay, trên đài võ đạo này, tổng cộng diễn ra một ngàn chín trăm bảy mươi tám trận chiến đấu.
Mỗi một cuộc chiến đều là võ giả trên tông sư!
Hơn nữa.
Mỗi trận chiến, không chỉ phân định thắng thua, mà còn quyết định sống chết!
Cũng có nghĩa là, tổng cộng có gần hai ngàn võ giả tông sư chết trên đài võ đạo này!
Mổi một tấc của đài võ đạo này đều dính máu tươi của tông sư.
Đài võ đạo vốn được xây dựng từ ngọc trắng, cũng vì thấm đẫm máu của tông sư, mà trở thành màu xám đen, vô cùng uy nghiêm!
Dưới đài võ đạo là cả một biến người!
Vô cùng náo nhiệt.
Gần như tất cả nhân vật có máu mặt nổi tiếng trong giới võ đạo gần Trung Hải đều đến đây.
Một vài phú hào hàng đầu cũng đến đây mở hội đặt cược.
Nếu Diệp Bắc Minh có mặt ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Ngay cả Lâm Thương Hải, hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Nam cũng ngồi trong đám đông, sắc mặt ngưng trọng.
Lần trước.
Hiệp hội võ đạo Giang Nam phát ra thư khiêu chiến, bị Diệp Bắc Minh bỏ qua, không ứng chiến!
“Hội trưởng, Diệp Bắc Minh đó sẽ thua chứ?”
Có người hỏi.
Đôi mắt Lâm Thương Hải nghiêm trọng, liên tục nhìn về phía lối vào đài võ đạo.
Diệp Bắc Minh liệu có đến thật không?
Mệnh lệnh của cô gái đó, anh ta sẽ hoàn thành chứ?
Nếu hôm nay Diệp Bắc Minh chết thì phải làm thế nào?
Hồi lâu sau, Lâm Thương Hải mới nói: “Cứ đợi xem đi”.