Bỗng nhiên, giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “ôi trời, nơi này cũng không phải là võ đàỉ của học viện!”
“Tỏi lại đánh chết đồng môn, hai vị viện trường không trách tôi chứ?”
Nói xong.
Ánh mắt nghiêm lạỉ, nhìn sang Trương Tuyệt Long và Tân Bách Hùng!
Không có che đậy sát ý!
Hạng cửu u nhằm vào mấy người Nhược Giai, Hầu Tử, chắc chắn là có ông lão già này ủng hộ phía sau!
Nếu không.
Có Kiếm Phá Thiên giúp đỡ quan tâm, họ không thể nào thảm như vậy!
Cảm nhận được sát ý ngút trời của Diệp Bẳc Minh!
Sắc mặt của Trương Tuyệt Long trắng bệch, vội vàng nở nụ cười gượng: “Cậu nhóc Dỉệp… à không, Bắc Mình!”
“Cậu làm tốt lắm, Hạng cửu u không biết nặng nhẹ chế nhạo cậu trước nhiều người!”
“Kẻ này chết là đáng đời!”
“Đúng đúng đúng!”
Tân Bách Hùng vội gật đầu: “Hạng cửu u chết không đáng tiếc, không chỉ chúng tôi không trách cậu!”
“Tin rằng những người khác trong học viện cũng sẽ khỏng trách cậu!”
Hai viện trướng quyền cao chức trọng, lúc này giống như hai thằng hề hùa theo!
Diệp Bắc Minh CƯỜI thú vị: “Vậy sao?
Một mình Hạng cửu u lên đường rất cỏ đơn!”
“Hai vị viện trường, có muốn đi cùng anh ta không?”
“Suýt!”
Lời vừa được nói ra, hàng trăm ngàn đệ tử của học viện Viễn cổ hít khí lạnh!
Hai người Trương Tuyệt Long và Tân Bách Hùng đỏ bừng đôi mắt!
“Cậu!”
Cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
“Cậu nhóc Diệp, đừng!”
Kiếm Phá Thiên kinh hãi, bước lên một
bước đến trước người Diệp Bắc Minh.
Nén thấp giọng, nhìn vào sâu trong cấm địa: “Nơi nàỵ là học viện Viền cổ, bề ngoài hai vị viện trưởng này cũng chưa từng làm sai gì!”
“Nếu cậu ra tay giết họ, sợ rằng mấy lão tổ trong cấm địa sẽ không ngồi yên không quản!”
“Đừng kích động!”
Nói xong, còn tóm chặt tay của Diệp Bắc Minh.
Lúc bế quan, Diệp Bắc Minh thực sự cảm nhận được khí tức thâm sâu khó lường sâu trong cấm địa!
Khẽ thu lại sát ý!
“Được, tồi nể mặt Kiếm tiền bối”.
Liền sau đó, bước một bước về bên cạnh Chu Nhược Giai: “ở đây đông người phức tạp, chúng ta đến chỗ khác hàn huyên”.
“Nghe theo anh hết”.
Chu Nhược Giaỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Hàng trăm ngàn người nhường ra một lối đi, mặc cho đám người Diệp Bắc Minh rời đi!
“Phù..:
Nhìn Diệp Bắc Minh rời đi, Trương Tuyệt Long và Tân Bách Hùng thở nhẹ nhõm một hơi.
Hai người nhanh chóng biến mất!
Về đến chỗ ớ, một người hầu đì đến: “Viện trường, ông về rồi!”
“Cút!”
Trương Tuyệt Long quát một tiếng, đập người này thành sương máu!
Gào thét như phát điên: “Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!”
“Tên súc sinh này thật to gan, lại uy hiếp chúng ta trước mặt hàng trăm ngàn người!”
Tân Bách Hùng sầm mặt: “Nếu không phải kiêng sợ mấy vị lão tổ sâu trong cấm địa, sợ là tên súc sình này ra tay giết chúng ta thật đấy!”
“Không được!”
Trương Tuyệt Long đỏ bừng đôi mắt, như đang nhỏ máu: “Không được, không thể ngồi đợi chết!”
“Tên súc sinh này đã động sát tâm với chúng ta, với tính cách của tên súc sinh này, có cơ hội nhất định sẽ giết chúng ta!”
“Vậy phải làm thế nào? Hay là bỏ chạy!”
Tân Bách Hùng hơi hoang mang: “Bỏ trốn khỏi học viện Viền cổ, Huyền Giới lớn như vậy, tên súc sinh này cũng không tìm được chúng ta!”
“Chạy?”
Trương Tuyệt Long hằm hằm nhìn chẳm chằm Tân Bách Hùng: “Phế vật vô dụng, nóỉ thế nào ỏng cũng là cảnh giới Đế Tôn!”
“Bị một tên súc sinh vắt mũi chưa sạch dọa sợ đến bỏ trốn khỏi học viện Viền cổ, sau này cả đời con cháu nhà họ Tân ông cũng không ngẩng đầu nổi!”
“Vậy phải làm thế nào?”
Tân Bách Hùng đỏ con mắt.
Trương Tuyệt Long lạnh lùng lên tiếng: “Ra tay trước là tốt nhất, ngày mai hai vị thiên sứ sẽ xuống học viện Vỉễn cổ xác định danh sách tham dự tuyến chọn thần giáng!”
“Diệp Bắc Minh nhất định sẽ lấy thay thế Hạng cửu Ư!”
“Tôi có thể liên hệ với một vị thiên sứ trong đó, bảo ông ta ngày mai hỏi thêm Diệp Bắc Minh mấy câu!”
“Với tính cách của tên súc sinh này, cho dù đối diện với thiên sứ cũng chắc chắn không cúi đầu!”
“Đến lúc đó, một khi tên súc sinh này phản kháng, thần sứ ra tay giết hắn… rất hợp lý phải khônq?”