“Minh Nhi, làm thế nào mà con có được nó?”
Diệp Bẳc Minh kế lại mọi chuyện, từ lúc anh lấy được ma tỷ ở trong Thần miếu, đồng thời ma tỷ nhận anh làm chủ.
Diệp Thanh Lam không thực sự vui vẻ, ngược lại sẳc mặt bà càng ngày càng khó coi.
“Mẹ, mẹ sao thế?”
Diệp Thanh Lam lắc đầu, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Dưới sự truy vấn của Diệp Bắc Minh, Diệp Thanh Lam mới ngưng trọng mở miệng: “Minh Nhi, con cũng đã biết ma tỷ nhận chủ có ý nghĩa như thế nào rồi đúng không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đương nhiên là con biết, có nghĩa con có thểtrởthành chủ nhân của Ma tộc!”
“Đúng!”
Diệp Thanh Lam cũng gật đầu: “Nhưng, đây chỉ là chủ nhân của Ma tộc trên danh nghĩa!”
“Thứ này giống như ngọc tí truyền quốc của Hoa tộc, người nào được nó chính là người mang thiên mệnh!”
“Con có thể ra lệnh cho Ma tộc cấp thấp thông thường, nhưng Ma tộc cấp cao thì sao?”
“Bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào đuổi gi”ế.t con, thứ này sẽ mang đến họa sát thân cho con!”
Bà căng thẳng nắm chặt tay Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh đã sớm nghĩ đến chuyện này.
Anh vỗ vỗ mu bàn tay Diệp Thanh Lam: “Mẹ, mẹ yên tâm, chính con có chừng mực!”
“Được rồi”.
Diệp Thanh Lam không nói thêm lời vô ích, bà tin tướng Minh Nhi có thể xử lý tốt tất cả: “Khi nào chúng ta đi Ma Uyên?”
Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: “Mẹ, chờ con xử lý xong chuyện trong tay trước đã rồi chúng ta đi Ma Uyên!”
Diệp Thanh Lam nhìn Diệp Bắc Minh: “Con muốn làm gì?”
Một cơn ớn lạnh trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ hầm băng!
Hai mắt Diệp Bắc Minh rét lạnh: “Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ Tông dám đuổi gi”ế.t mọi người, tất cả đều bởi vì nhà họ Tân, nhà họ Lâm, nhà họ Lục làm chỗ dựa sau lưng bọn chúng!”
“Con muốn nói cho tất cả mọi người, Diệp Bẳc Minh con đã trở lại!”
“Bất cứ kẻ nào dám làm tổn thưong đến mọi người, đều phải trả lại bằng má*u!”
Diệp Thanh Lam có vài phần lo âu: “Minh Nhi, nhà họ Tân, nhà họ Lâm, nhà họ Lục đều là gia tộc Thái Cố!”
“Một mình con đối đầu với bọn họ, chẳng lẽ không cảm thấy áp lực sao?”
“Con trở về là được rồi, những thứ khác mẹ không đòi hỏi!”
Diệp Bắc Minh tự tin mỉm cười: “Mẹ, mẹ cứ chờ tin tức tốt của con đi!”
“Trong vòng một ngày, con sẽ hủy diệt bà gia tộc Thái Cổ lớn cho mẹ xem!”
Để lại mẹ và sư tỷ tiếp tục tĩnh dưỡng, một mình anh đi ra hầm băng.
Diệp Thương Thiên tươi cười bước tới, như thế đã quen thuộc lâu: “Nhóc Diệp, cậu lại có thề sống sót trở về!”
“Nếu những người kia biết cậu không ch*ế.t, nhất định sẽ sợ đến ch*ế.t khiếp!”
Diệp Bấc Minh cười đẫy thâm ý: “Lão Diệp ý chỉ người của nhà họ Tân, nhà họ Lâm, nhà họ Lục?”
Nụ cười của Diệp Thương Thiên cứng lại.
Chợt ông ta gật đầu.
Giọng nói già nua vang lên: “Nhóc Diệp, tôi đã điều tra tất cả tư liệu của cậu!”
“Dựa theo tính cách của cậu, cậu muốn hoàn toàn hủy diệt ba gia tộc này hả?”
Diệp Bắc Minh không hề che giấu: “Chúc mừng ông đã đoán đúng!1′
Diệp Thương Thiên sững sờ, lắc đầu, giọng nói cũng lạnh hơn ba phần: “Đừng trách lão phu không nhắc nhở cậu, nội tình của nhà họ Tân, nhà họ Lâm, nhà họ Lục cực kỳ kinh khủng!”
“Dù cậu có thủ đoạn cực kỳ nghịch thiên, cũng hoàn toàn không có khả năng một mình hủy diệt ba gia tộc Thái cố!”
“Dù là trăm vị sư phụ Thái cổ đại năng của cậu sống lại, cũng tuyệt đối không làm được!”
Diệp Bắc Minh hỏi lại: “Vậy nên?”
Diệp Thương Thiên thấy thái độ thờ ơ này của Diệp Bắc Minh thì hoàn toàn bị chọc tức, giận quá hóa cười!
“Vậy nên? Ha hả!”
Ông ta thất vọng lâc đầu: “Nhóc Diệp, lão phu cũng là vì tốt cho cậu!”
“Bất luận hiện tại cậu có thủ đoạn gì, nếu cậu muốn hủy diệt ba gia tộc Thái Cổ lớn này, chỉ có một con đường ch*ế.t!”
“Bọn họ biết cậu trở về cũng sẽ không chịu giảng hòa, cho nên bây giờ cậu chỉ có một cơ hội!”
“ồ? ông nói nghe xem nào”, Diệp Bắc Minh thờ ơ.
Diệp Thương Thiên nói thẳng:
“Cầu hoà!”
Diệp Bắc Minh cười: “Cầu hoà?
Cầu hoà thế nào?”
Diệp Thương Thiên quét mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Hôm nay chính là thời điểm bốn gia tộc Thái cổ lớn, nhà họ Tân, nhà họ Lâm, nhà họ Lục, nhà họ Diệp cử hành cuộc họp hàng năm tại Nguyên Long thành!”
“Lão phu dần cậu đến Nguyên Long thành, nhà họ Diệp tôi vẫn có chút mặt mũi!”
“Đến lúc đó lão phu và mấy lão tổ nhà họ Diệp tự mình mở miệng, mọi người biến chiến tranh thành tơ lụa!”
“Cậu thấy thế nào?”
Diệp Bắc Minh tùy ý gật gật đ’âu: “Rất tốt”.
“Khá lắm!”
Hai mắt Diệp Thương Thiên tỏa sáng: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nửa tiếng sau chúng ta xuất phát!”
Nhưng trong lòng ông ta thì thầm nghĩ: “Mặc dù ngoài miệng không chịu thua, hành động của cậu ta vẫn nhận thua!”
“Như vậy cũng tốt, đợi đến lúc cậu ta gia nhập nhà họ Diệp rồi lại gõ thêm một phen sau!”
“Cố gắng nỗ lực bồi dưỡng, vẫn là một mầm mống tốt!”