Trương Thiên Phàm đã chết.
Một người đứng đầu đan đạo đã hy sinh như vậy đó.
Thời gian trong đại điện Tổng viện Giám Sát như khựng lại.
Vương Bình An ngơ ngác, khẽ véo tay mình.
Chát! Chát! Chát!
Đau!
Đây không phải là mơ mà tất cả đều là sự thật.
Diệp Bắc Minh đã giết Trương Thiên Phàm, còn có hơn trăm người của Thần Y Minh và Đan Đạo Minh nữa?
Õng ta không nhịn được mà há to miệng.
Miệng của Hoa Côn Luân và các thái thượng trưởng lão cũng há hốc theo bản năng của mình.
Chuyện lần này gay to rồi.
Diệp Bắc Minh cấn thận kiểm kê chiến lợi phẩm của mình như không có việc gì.
Chẳng mất bao lâu sau, đã có hơn mười nhẩn giữ vật trong tay anh, có vài cái bị hư hỏng trong lúc chiến đấu.
Anh tùy tay kiểm tra một cái, trong đó một lượng lớn dược liệu quý hiếm và thần nguyên.
“Bọn họ mập mạp thật đâ’y, xem ra còn phải giết nhiều hơn nữa!”
Diệp Bắc Minh thì thầm.
“Mẹ ơi!”
Người Tổng viện Giám Sát kinh hãi, nghẹn họng ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh rời đi.
Ngay khi anh bước ra khỏi đại điện, phía sau rộ lên tiếng bàn tán.
Thánh tộc, trong một đại sảnh.
Lạc Chính Hùng cầm một khối ngọc truyền tin trong tay, sắc mặt lúc sáng lúc tối: “Bên thánh vực truyền tin tới, bọn họ sẽ phái một đám người đã mở long tích tới đây!”
“Cái gì?”
Người phụ nữ trung niên mất bình tĩnh.
Trên gương mặt người phụ nữ ấy thoáng hiện lên sự tức giận: “Triệu năm trước bọn họ đã tới đây một lần rồi mà giờ còn muốn tới nữa?”
Ánh mắt Lạc Chính Hùng đầy vẻ suy tư: “Lần trước bọn họ đã nếm được mùi vị ngon ngọt rồi”.
“Vậy nên mới tới lần nữa!”
Người phụ nữ trung niên nhíu chặt mày.
Không biết thời gian qua bao lâu, người phụ nữ đó mới thốt một câu: “Lần trước là Hoa tộc”.
“Còn Luân bị giết, thế giới Chân Võ diệt vong!”
“Lúc này sẽ là ai chứ?”
Lạc Chính Hùng trầm mặc.
Xoẹt!
Bỗng nhiên, nhẫn chứa vật của người phụ nữ trung niên lóe sáng.
Người phụ nữ lật bàn tay, một khối ngọc truyền tin nằm trong lòng bàn tay.
Người phụ nữ trung niên thấy tin tức xong thì run người nói: “Chuyện của Diệp Bắc Minh đã có kết quả rồi, ông không thể tưởng tượng được đâu!”
“Hả? Thằng nhóc đó thắng à?”
Lạc Chính Hùng nghi ngờ xen lẫn chút kinh ngạc.
Người phụ nữ trung niên lắc đầu đáp: “Không phải!”
Lạc Chính Hùng nhướng mày: “Thua à?”
Sắc mặt người phụ nữ trung niên trầm xuống: “Cậu ta giết sạch người của Đan Đạo Minh và Thần Y Minh…”
“Kể cả Trương Thiên Phàm!”
“Cái gì?”
Lạc Chính Hùng ngấn ngơ, mắt trừng to suýt nhảy ra ngoài.
Lạc Chính Hùng trầm mặc một lúc lâu rồi nói một câu: “Sát tâm của tên này quá nặng, sợ rằng không hợp với Khuynh Thành!”
“Hơn nữa, giết hết người của Đan Đạo Minh và Thần Y Minh sẽ khiến rất nhiều thế lực lớn bị thiệt hại nghiêm trọng”.
“Lần này thằng nhóc đó đã chọc giận nhiều người rồi!”
Cùng lúc đó, các thế lực lớn ở thế giới Cao Võ đã biết được chuyện xảy ra ở Tổng viện Giám Sát.
“Người anh em kết nghĩa của tôi chết ở Tống viện Giám Sát ư? Không!”
“Thầy, em sẽ báo thù cho thầy!”
“Lão tổ, huhuhu… cả đời người chăm chỉ luyện đan chưa từng tàn sát bất kỳ ai!”
“Tên này… sao tên này lại tàn nhẫn đến thế!”
“Diệp Bắc Minh kia còn tự xưng rằng mình là sát thần, quả không đáng làm người!”
“Biết sớm thì triệu năm trước nên giết sạch người của Hoa tộc cho rồi!”
“Hoa tộc, Diệp Bắc Minh, cả hai sẽ chết không an ổn đâu!”
Vỏ sô’ tiếng la hét giận giữ bùng lên trong hàng loạt tông môn và gia tộc: “Giết Diệp Bắc Minh, cậu ta là ác quỷ!”
“Giết! Giết! Phải giết!”
Vào lúc đó.
Sâu trong Vân Tiêu Tông có hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang di chuyển nhanh nhưthỏ.
Thân pháp hai người họ rất kỳ lại, tinh tế né tránh tất cả tuần tra rồi đi sâu vào trong cấm địa.
Nếu Diệp Bắc Minh ở đây thì sẽ nhận ra hai cô gái tuyệt trần kia chính là thập sư tỷ và bát sư tỷ của mình.
Một lát sau.
Vương Như Yên nhìn thẳng vào một dãy núi: “Chính là đây, ba long mạch cuối cùng đang ở ngay trong đó!”
“Em vào đó xem thử, bát sư tỷ chị yểm hộ em với!”
Rồi cò ấy hóa thành một cái bóng đen đặt chân vào cấm địa.
Ầm!
Một dấu hiệu dưới chân cô ấy phát sáng, luồng khí tức hùng mạnh ập tới.
“Cảnh giới Vực Chủ? Không ổn rồi!”
Vương Như Yên biến sắc, mau chóng lùi ra xa.
Trong hư không vọng tới một giọng nói lạnh lùng: “Dám xông vào cấm địa của Vân Tiêu tông mà còn muốn chạy à?”
Một luồng khí tức hùng dũng như sóng thần giáng xuống.
Cảnh giới hai bên chênh lệch quá lớn, mặt Vương Như Yên thoáng hiện lên sự đau đớn rồi bị làn khí khủng khiếp kia đánh bay ra ngoài.
Phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay sau đó.
Giọng nói vô tình ác liệt kia lại vang lên: “Nói, cò là ai?”
Mắt Vương Như Yên hơi lóe, cười bảo: “Tiền bối, tôi chỉ đi ngang qua đây mà thôi”.
“Tình cờ thấy khí tím bốc lên từ đó như có long khí ngưng tụ, còn tưởng rằng có bảo bối gì”.
“Vậy nên tòi định tới đây xem thử mà thòi, không ngờ rằng tiền bối lại ở đây, mong tiền bối chớ trách tội”.