Chương 1555: Rời khỏi Huyền Các
Anh ta lấy một miếng ngọc bội ra, rót một luồng chàn nguyên vào trong: “Chuấn bị cho tôi mười tên cảnh giới Đế Tòn, bảo bọn họ lặp tức tới Huyền Các ngay!”
“Lát nữa tòi sẽ thông báo vị trí cụ thể!”
Trong ngọc bội vang lên giọng nói kinh ngạc của một ông lão: “Cậu chủ, có chuyện gì vậy?”
Diệp Mục cực kỳ nóng nảy: “Đừng hỏi, cứ đem người tới là được!”
“Vâng!”
“Chờ một chút!”
“Thưa cậu chủ, cậu nói đi ạ!”
Mắt Diệp Mục lóe lèn sự tàn nhẵn: “Đế an toàn, gọi cả ông Tê tới nữa!”
“Hòm nay òng đây không bắt thằng phế vật đó quỳ xuống xin hàng thì òng đây không phải là Diệp Mục!”
“Đù mẹ nó!”
Cùng lúc này, Huyền Các đã đấu giá tới vòng thứ tư.
“Mười cây cỏ u Minh, giá khởi điểm là một trăm triệu đồng một cây!”
Dư Lãng kích động run rấy: “ông ơi, tới rồi!”
Dư Thiên Trung cũng không ngôi yên nối nữa, ông ta vổ bàn đứng dậy: “Một tỷ! Tôi trả một tỷ đồng một cây!”
“Còn có ai muốn tranh mua với nhà họ Dư của học viện Viền cổ nữa không?”
Mười cày, tống cộng hết mười tỷ đồng!
Điều này khiến mọi người tu võ vốn có ý định đấu giá cỏ u Minh đều chùn chân!
Mười giây sau, không ai ra giá.
“Hahahaha!”
Dư Thiên Trung cười to, nói với Diệp Hiếu Yên ở trên lầu: “Cò gái, xin hãy gõ búa đi!”
“Xem ra không ai tranh mua với tòi rồi, cỏ u Minh đã là vật trong túi của nhà họ Dư tòi!”
Cốc!
Búa đấu giá được gõ, tất cả đều kết
thúc!
Dư Thiên Trung kích động nhận lấy mười cây cỏ u Minh, lấy ra mười tỷ đồng.
Giao dịch hoàn thành!
“Lãng Nhi, chúng ta đi thôi!’’
Dư Thiên Trung không nán lại đây thêm một giây nào, nhanh chóng dần Dư Lãng đi khỏi đây.
Một lát sau, Diệp Bắc Minh mói thong thả tới chậm.
Chu Nhược Giai và Lê Mộng Ly thấy anh về, lập tức chạy tới: “Dư Thiên Trung đã đấu giá thắng được cỏ u Minh rồi, e là hiện tại ông ta đã rời khỏi Huyền Các!”
“Chồng à, chúng ta có đuổi theo òng ta không?”
Chu Nhược Giai lo lâng cho an toàn của trăm vị sư phụ của Diệp Bắc Minh.
Anh lại chỉ cười khẽ một tiếng: “Không sao, anh cố ý thả cho bọn họ đi đấy!”
“Hả?”
Hai cô gái đồng loạt sững sờ, gương mặt xinh đẹp ngập tràn thâc mắc.
Diệp Băc Minh lắc đ’âu, không giải thích gì.
Đồng thời, anh bí mật truyền âm: “Tiếu Tháp, bám sát lộ trình của bọn họ!”
“Tìm được trăm vị sư phụ thì lặp tức báo cho tôi biết!”
“Được!”
Càn Khôn Trấn Ngục đáp.
Diệp Bắc Minh yên lặng quay về chồ ngồi.
“Tại sao tên sát thân này lại trở lại?”
“Cặu ta đã đốt đèn trời rồi còn có thế trở về được ư?”
“Lẽ nào cậu ta thực sự có những mấy chục tỷ nguyên thạch hay sao?”
Ánh mãt thắc mác của mọi người lướt qua người Diệp Bắc Minh.
Nửa canh giờ sau, tháp Càn Khôn Trấn Ngục lén tiếng: “Nhóc con, hai người bọn họ trở về học viện Viền Cố xong thì hoi thở biến mất!”
“Học viện Viển Cổ?”
Diệp Băc Minh nhướng mày: “Đi nào, về thòi!”
Diệp Bác Minh đứng dậy rời khỏi chỗ đấu giá.
Cùng lúc này, bảy, tám người cũng đồng loạt đứng dặy bám theo sau!
Ngay khi Diệp Bâc Minh sáp rời khỏi Huyền Các, một người gọi anh lại: “Cậu Diệp, xin chờ một chút!”
“Còn chuyện gì nữa?”
Diệp Bắc Minh quay đầu lại thì trông thấy Diệp Vy Ny.
Ánh mắt Diệp Vy Ny nặng nề: “Anh có chắc là anh muốn đi luôn bây giờ không? Anh đã giết chết Phó Long Đình trước mặt mọi người!”
“Chắc chắn nhà họ Phó sẽ khòng tha cho anh, anh có thế ở lại Huyền Các thèm ít hòm nữa rồi hẵng đi”.
Nói rồi, cô ta còn đánh mắt liếc nhìn đàu đó sau lưng, cách một quãng khòng xa.
Bảy, tám người tu võ tròng thì có vé như hững hờ nhưng thực ra khóe mát đều nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Đương nhiên Diệp Băc Minh cũng biết những người này đi theo mình nhưng
anh vẩn lắc đầu: “Nếu nhà họ Phó dám tới gày chuyện với tòi thì nhất định tòi sẽ cho bọn họ biết thế nào là có đi mà không có về!”
Nói rồi, anh rời khỏi Huyền Các.
“Này, anh đừng hành động theo cảm tính!”
Diệp Vy Ny rất lo láng: “Nhà họ Phó thật sự không dề trêu đâu, nếu bọn họ chuẩn bị đầy đủ thì anh sẽ nguy hiếm tới tính mạng đấy!”
Diệp Bắc Minh dừng bước.
“Thế nào, anh ở lại thêm vài ngày chứ?”, Diệp Vy Ny hỏi.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, nhìn Chu Nhược Giai và Lê Mộng Ly một cái.
Rồi lại chỉ vào hai ông cháu Mặc Phong Hành, Mặc Đình Đình đứng chờ bên ngoài Huyền Các: “Giúp tôi bảo vệ bọn họ an toàn!”
Diệp Vy Ny gặt đầu: “Được! Đày chì là chuyện tiện tay mà thòi, không tính là trả nợ ân tình cho anh”.
“Cảm ơn!”
Diệp Bắc Minh dặn dò mẩy câu rồi
quả quyết rời khỏi Huyền Các.
Không đế ý tới Diệp Vy Ny đứng la lên sau lưng.
Anh đi thẳng tới học viện Viẻn cổ!
Bảy, tám người sau lưng thấy Diệp Bắc Minh đã rời khỏi Huyền Các, lập tức móc một miếng ngọc bội truyền ám ra: “Thằng ranh đó đã rời khỏi Huyền Các rồi!”
Diệp Vy Ny thở hổn hến: “Anh… Anh… ồi!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK