Bụng Diệp Bắc Minh sôi ùng ục, vội vàng chuyển chủ đề: “Mấy vị sư tỷ, em đói rồi, có đồ ăn không?”
Ngủ mê man bảy ngày, anh có chút đói.
Phủ Long Soái đã chuẩn bị xong đồ ăn từ lâu.
Sau khi vào bàn, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Bụng quả thật quá đói!
Mấy sư tỷ ngồi đó, cười tủm tỉm nhìn anh ăn như hổ đói.
Diệp Bâc Minh cũng không quan tâm hình tượng, vừa ăn vừa hỏi: “Đúng rồi, em ngủ mẻ man bảy ngày, có chuyện gì xảy ra không?”
Sắc mặt mấy sư tỷ có chút nghiêm trọng.
“Người canh giữ gia tộc nhà họ Long bị diệt, giới võ đạo Long Quốc chấn động!”
“Các chị ra tay, tạm thời ngăn chặn tin tức lại, sợ là không được bao lâu sẽ truyền ra ngoài”.
“Người canh giữ gia tộc bị diệt là chuyện quan trọng, những người canh giữ khác không thể nào cứ như vậy bò qua!”
Vương Như Yên cau mày.
Sắc mặt hoàng hậu Hồng Đào nghiêm trọng.
Lục Tuyết Kỳ mím môi.
Đạm Đài Yêu Yêu mím cười, dường như cô ấy không quan tâm tất cả.
Cười tủm tỉm nhìn Diệp Bắc Minh ăn cơm.
“Ngoài những thứ này thì sao?”
Diệp Bắc Minh hỏi tiếp.
Anh đã biết từ trước, mọt khi nhà họ Long bị tiẽu diệt, tuyệt đối sẽ gây ra đại địa chấn ở giới võ đạo Long Quốc.
“Nhà họ Long bị tiêu diệt chính là chuyện lớn nhất”.
“Đúng rồi, vùng biến phương Nam cũng đã ổn định lại”.
Vương Như Yên suy nghĩ một chút: “ừm, hôm nay ngược lại còn có một chuyện”.
Diệp Bâc Minh có chút tò mò: “ồ, chuyện gì?”
“Hôm nay là lê đại thọ 100 tuổi của Diệp Lăng Tiêu”.
Vương Như Yẻn thở dài: “Đáng tiếc, nhà họ Diệp càng ngày càng không ốn, không ai đi chúc thọ, nhà họ Diệp rất vắng vẻ”.
Diệp Bắc Minh thả đùi gà trong tay xuống.
Lau miệng!
Con ngươi bẳt đầu trở nên nghiêm
túc.
Năm đó nhà họ Diệp ra tay giúp đỡ mẹ.
Bây giờ.
Vốn dĩ nhà họ Diệp Long Đô cũng là người canh giữ gia tộc, vậy mà lại bị sa sút thành như vậy.
Diệp Bẵc Minh đứng dậy: “”Đi, đi chúc thọ Diệp quân thần!”
Sâu trong một sơn cốc bí ẩn ở Côn Luân Khư.
Diệp Phi Phàm quỳ xuống bên ngoài một cánh cửa đá.
Điên cuồng dập đầu.
Đầu đập trên đất, phát ra tiếng va chạm.
Máu tươi đầm đìa!
Qua khoảng nửa giờ.
Bên trong cửa đá truyền tới giọng nói lạnh băng: “Sao chí có mình anh quay về?”
“Bốn người bọn họ đâu?”
Lúc này Diệp Phi Phàm mới dừng lại, mặt đều là máu tươi.
Run rấy trả lời: “Chết rồi… Thưa cậu, tất cả đều chết hết…”
Giọng nói bên trong cửa đá có chút bất ngờ: “Xảy ra chuyện gì thế, bốn người bọn họ đều là Võ Thánh trung kỳ, không phải các người đi đến giới thế tục một chuyến sao?”
“Ngoài người canh giữ, còn ai có thể giết bốn người bọn họ?”
“Chẳng lẽ là người canh giữ ra tay?”
Diệp Phi Phàm nuốt nước miếng.
Cơ thế run rấy, toàn thân mồ hôi đầm đìa.
Vừa nhìn liền biết đã chịu kích thích cực lớn.
Con ngươi hắn điên cuồng co lại: “Thưa cậu, không phải người canh giữ của giới thế tục”.
“Là Diệp Bắc Minh!”
“Diệp Bắc Minh?”
Giọng nói có chút nghi ngờ, hắn ta lần đầu nghe thấy cái tên này.
Diệp Phi Phàm giải thích một lần chuyện xảy ra lúc đó.
Hơn nữa.
Còn bố sung một câu: “Hắn chính là con trai của người phụ nữ bị ba thế lực lớn đuổi giết vào hai mươi ba năm trước”.
“Anh nói gì?”
Cửa đá ầm mở ra, một thiếu niẽn trẻ tuối đi ra từ trong đó.
Dáng vẻ hắn ta chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, giọng nói có chút khiếp sợ: “Diệp Bắc Minh là con trai của người phụ nữ kia?”
“Đúng vậy, thưa cậu”.
Diệp Phi Phàm quỳ ở đó, toàn thân run rẩy.
Sẳc mặt thiếu niên biến đổi.
Cuối cùng.
Con ngươi hắn ta trầm xuống: “Xem ra thứ đồ đó thật sự ở trên người hắn”.
“Nếu không, hắn làm sao có được thực lực này?”
“Xem ra tôi phải xuất quan đến giới thế tục một chuyến rồi”.
Trên người thiếu niên bộc phát ra sát ý ngập trời!
“Lần này nhất định phải nắm vào trong tay!”
Nhà họ Diệp.
Hôm nay là lễ mừng thọ 100 tuổi của chiến thần Long Quốc Diệp Lăng Tiêu, nhưng lại không có mấy khách đến chúc thọ.
Từ sau khi Diệp Lăng Tiêu lui xuống, địa vị nhà họ Diệp rớt xuống ngàn trượng.
Nhà họ Diệp đã từng là người canh giữ gia tộc, vô cùng rạng rỡ.
Mặc dù bây giờ cũng được xem là một trong thế gia Long Đô, nhưng đã mất đi hào quang rực rỡ vào năm đó.
Toàn bộ cửa lớn nhà họ Diệp cực kỳ vắng vẻ.
Nhà họ Diệp đã chuẩn bị mấy trăm bàn tiệc rượu.
Nhưng vô cùng vắng vẻ.
Nhân viên phục vụ còn nhiều hơn khách.
“Nhà họ Diệp này làm sao vậy?”
“Nói thế nào cũng là hào mỏn thế gia, tiệc đại thọ 100 tuổi của ông cụ Diệp sao lại không ngồi kín người?”
“Khách sạn của chúng ta lần trước cũng nhận thầu tiệc rượu nhà họ Ngô, người ta cũng chỉ là một gia tộc hạng ba, nhưng có đến hơn một ngàn bàn đấy”.
“Hắc hắc, phượng hoàng sa sút không bằng con gà”.
Đám nhân viên phục vụ bàn luận.
Một vài tầng lớp cấp cao nhà họ Diệp mặt đen lại.
Nhà họ Diệp bây giờ ngay cả nhân viên phục vụ khách sạn cũng dám khỉnh thường sao?
“Mấy người nói bậy bạ gì vậy?”
Diệp Như Ca nóng nảy.
Đang định nổi giận.
“Gâu gâu gâu!”
Đột nhiên.
Một tràng tiếng chó sủa truyền tới.
Mọi người quay đầu nhìn lại, sẳc mặt biến đổi.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên dắt theo một con chó săn và đám gia đinh không chút kiêng kỵ đi tới.
Chính là Tân Vinh An!
Nhà họ Tân và nhà họ Diệp luôn luôn bất hòa.
Trước khi nhà họ Diệp sa sút, không biết đè ép trên đầu nhà họ Tân trong bao lâu.
Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, Tân Vinh An sao có thể bỏ qua?
Tân Vinh An dắt chó săn một cước đạp vào tiệc rượu: “Aiz ya, xin lồi”.
‘Vô tình đụng trúng tiệc rượu của các người!”
Gâu!
Chó săn rất thông minh, nhào qua ăn ngấu nghiến.
Tân Vinh An cười: “Yo, vị tiệc mừng thọ 100 tuổi của Diệp Công không tệ nha, chó nhà tôi rất thích ăn”.